Đêm đó, Giang Nguyệt đặt tất cả hy vọng vào Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng anh thậm chí ngay cả một lời giải thích của cô cũng coi là dư thừa, cũng không muốn nghe.
Giống như cô đã đưa ra một yêu cầu rất vô lý.
Tiêu Kỳ Nhiên suy nghĩ vài giây, ánh mắt vẫn không có gì thay đổi, lạnh nhạt đáp: “Lúc ấy cô cố ý chọc giận Di Di, tôi không đáp ứng yêu cầu của cô là chuyện bình thường.”
“Hơn nữa, vì sao cô không nói trước cho tôi biết chuyện Dư Quảng Bình đang uy hiếp cô?”
“Nếu cô nói cho tôi biết, cô hoàn toàn không cần hy sinh chính mình để bảo vệ Tần Di Di.” Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói vừa nhìn chằm chằm Giang Nguyệt.
Xương quai hàm của người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, đôi mắt sâu thẳm khẽ híp lại: “Cô cảm thấy hi sinh bản thân cứu người khác là vĩ đại lắm sao?”
“Tự cho mình là thông minh, thật ra là vô cùng ngu xuẩn.”
Mí mắt Giang Nguyệt khẽ run lên một chút.
Cô đâu phải là hi sinh bản thân cứu người? Cô chỉ đang muốn tự bảo vệ bản thân mình thôi.
Giang Nguyệt không quên, lúc trước khi đang cùng Dư Quảng Bình bàn chuyện hợp tác. Cô đã từng hỏi Tiêu Kỳ Nhiên:
‘Nếu tôi chọc giận Dư Quảng Bình, anh cũng sẽ bảo vệ tôi như cách anh bảo vệ Tần Di Di chứ?’
Câu trả lời của Tiêu Kỳ Nhiên là gì?
‘Không bao giờ!’
Bởi vì không có ai bảo vệ, nên Giang Nguyệt chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp cứu mình. Cho dù là mạo hiểm tính mạng, chỉ vì mong muốn được giải thoát.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhỏ giọt rất nhỏ của việc truyền nước.
Bầu không khí nặng nề ấy dễ làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Giang Nguyệt nhắm nghiền hai mắt lại, trong lòng lại cảm thấy chua xót lạ thường.
Nhắm mắt lại, còn có thể cảm giác được nước mắt trong hốc mắt từng chút một tản ra.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt, vốn còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
“Nếu em còn không kiếm công việc cho chị làm. Chị cảm thấy mình sắp không còn là quản lý nghệ sĩ nữa rồi. Trở thành bảo mẫu toàn thời gian cho em luôn rồi đó.”