Tiết An nói tới đây, không khỏi thở dài: “Kỳ thật Tiêu tổng thật sự rất tốt, nếu là ông chủ khác thì chắc chắn đã mặc kệ cho dù là thân thích của ai thì cũng sẽ đưa thẳng đến đồn cảnh sát rồi.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt cười tự giễu.
Trái lại cô còn hy vọng Tiêu Kỳ Nhiên không niệm tình cảm, trực tiếp đưa Giang Dự vào đồn cảnh sát, còn có thể cảnh cáo cậu ta một chút.
Trong xe trở nên im lặng một lần nữa.
“Vậy...” Tiết An thừa dịp, hỏi Giang Nguyệt: “Vậy chúng ta đi đâu bây giờ, chị Giang Nguyệt?”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hai tay nắm thật chặt, sau đó lại chậm rãi buông ra.
“Đi Thụy Uyển.”
Mặc dù hỗ trợ xử lý chuyện của Giang Dự cũng không phải ý định ban đầu của Giang Nguyệt, nhưng cô vẫn nợ Tiêu Kỳ Nhiên, cho nên cô nhất định phải nói rõ ràng.
Tiết An đáp lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đạp chân ga.
Chỉ cần Giang Nguyệt đồng ý trở về Thụy Uyển, ít nhất anh sẽ không bị Tiêu tổng giận cá chém thớt.
/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app tamlinh247 (IOS: WeRead)/
...
Mặc dù đã rất lâu rồi không trở về đây, nhưng đứng trước cửa chính, Giang Nguyệt vẫn bấm mật khẩu cũ theo trí nhớ của mình.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô còn có chút kinh ngạc.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn chưa đổi mật khẩu?
Giang Nguyệt vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha, thấy cô xuất hiện ở cửa, đuôi lông mày của anh khẽ nhíu, yên lặng nhìn cô vài giây.
Giang Nguyệt do dự, muốn mở miệng nói điều gì đó, kết quả mở miệng lại là: “Sao không đổi mật khẩu nhà?”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái: “Không có thói quen đó.”
Giọng anh thản nhiên: “Hơn nữa, không ai khác biết mật khẩu ngôi nhà này ngoại trừ cô.”
Ngôi nhà này được Tiêu Kỳ Nhiên mua cho Giang Nguyệt trong những ngày đầu tiên.
Khi đó, Giang San chưa phát triển, Giang Nguyệt cũng không nổi danh như bây giờ, người biết chỗ ở của cô cũng không nhiều.
Chỉ là Giang Nguyệt không nghĩ tới, căn phòng này lại để trống.
Ai lại muốn sống trong một ngôi nhà có dấu vết của một người phụ nữ khác chứ?