Đầu ngón tay đang cầm di động của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.
Anh im lặng vài giây, dứt khoát ấn nghe máy, ngón tay thon dài ấn phím rảnh tay, cũng không tránh cô.
“Sao vậy?” Giọng của anh thấp xuống.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói vừa khẩn trương vừa khiếp sợ của Tần Di Di: “A Nhiên, tối hôm qua em bị người ta tập kích...”
Nghe được câu này, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhướng lên nhìn Giang Nguyệt một cái.
Vẻ mặt Giang Nguyệt không thay đổi, dường như còn cảm thấy hứng thú mà nhìn chằm chằm điện thoại, muốn xem Tần Di Di còn có thể nói cái gì.
Yết hầu Tiêu Kỳ Nhiên khẽ lăn: “Có chuyện gì xảy ra?”
Tần Di Di: “Là... là một người đàn ông, anh ta muốn làm nhục em.”
Cô ta nói đến đây thì lại bắt đầu khóc lóc, giọng nức nở: “Em đã báo cảnh sát rồi, hiện tại em đang ở đồn cảnh sát phối hợp điều tra.”
“A Nhiên, bây giờ anh có thể qua đây với em không? Em rất sợ hãi.”
Nghe cô ta nói xong, dường như Giang Nguyệt bắt đầu cảm thấy nhàm chán, cô tiến lại gần, đầu ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào nút đỏ.
Điện thoại bị ngắt máy.
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày.
Anh tiện tay ném điện thoại sang một bên, dựa vào đầu giường nhìn cô rồi hỏi: “Tại sao lại cúp điện thoại của tôi?”
Giang Nguyệt từ từ thu tay lại, đôi mắt chưa tỉnh ngủ giờ phút này giống như một con mèo lười biếng, nói: “Anh không thể đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm cô: “Vì sao?”
Giang Nguyệt một lần nữa nằm thẳng trên giường, giọng điệu bình thản: “Hai tiếng nữa sẽ phải đi tới nhà họ Tiêu, thời gian không kịp.”
“Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn vắng mặt trong yến tiệc nhà họ Tiêu, ở bên cạnh Tần Di Di.”
Giang Nguyệt quay lưng lại, không nói chuyện với anh nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên từ từ thu hồi ánh mắt, theo thói quen lấy một điếu thuốc từ đầu giường ra, giơ lên hai giây rồi lại buông xuống, phiền não day day giữa hai lông mày.
Có thể thấy được rằng tâm trạng anh không tốt.
Tiêu Kỳ Nhiên đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng điệu bình thản: “Mau chóng giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, tiện thể xem ai là người của ai phái tới.”