Đối với lời cảnh cáo của Tiêu Viễn Phong, Tiêu Kỳ Nhiên lộ vẻ lười biếng, bưng cốc nước lên uống một hớp, căn bản không có ý định để lời cảnh cáo của cha mình trong lòng.
Ngay lúc này, điện thoại đặt trên mặt bàn bỗng nhiên vang lên.
Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên ngồi gần nhau, cô nhanh chóng nhìn lướt qua tên người gọi.
“Xin lỗi, con nghe điện thoại một chút.”
Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên hơi cong lên, ánh mắt lơ đãng nhìn mặt Tiêu Viễn Phong, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn một cái, trực tiếp nghe điện thoại trên bàn ăn.
“Ừ, tôi nghe.”
“Tôi sẽ nhanh về thôi, Di Di ngoan một chút, nghe lời.”
“Cho tôi hai tiếng, tôi đến ngay.”
Nghe được sự thân thiết và cưng chiều trong lời nói của anh, sắc mặt Tiêu Viễn Phong trầm xuống cực điểm, đập mạnh lên mặt bàn một cái, chiếc đĩa trên bàn phát ra âm thanh lanh lảnh:
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh đúng thật là vô pháp vô thiên!”
Nghe thấy tiếng gầm nhẹ của cha mình, Tiêu Kỳ Nhiên lập tức ngước mắt lên, nhưng cũng đã kịp kết thúc cuộc gọi này:
“Bố cũng muốn nhúng tay vào chuyện con đang hẹn hò với ai sao?”
Khóe môi anh khẽ nhếch, lộ ra một chút khinh thường, dường như đang khiêu khích uy quyền của cha mình.
“Anh!” Trong mắt Tiêu Viễn Phong lộ ra lửa giận, đứng dậy phất tay áo rời khỏi bàn ăn, quay đầu hét một tiếng: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh theo tôi đến thư phòng!”
Giang Nguyệt cúi đầu, cô cũng không xa lạ gì với cảnh tượng như vậy.
Bốn năm rồi, Tiêu Kỳ Nhiên và Tiêu Viễn Phong chưa từng ngồi trên bàn ăn mà ăn uống một bữa cơm ngon lành.
Không phải chiến tranh lạnh, thì là cãi vã.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, hai cha con này chưa bao giờ bình yên.
Tiêu Kỳ Nhiên và cha anh không hòa thuận cũng không phải ngày một ngày hai, mấy người khác cũng thành thói quen, tiếp tục ngồi vào bàn ăn cơm.
Giang Nguyệt ngẩn ra, lông mi khẽ rũ xuống.