Lời vừa dứt, Giang Nguyệt ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên.
Trong mắt anh ta không có một tia tình cảm, giống như đang đối xử với một người xa lạ, giọng nói trầm thấp tràn đầy chán ghét:
“Tôi thấy phiền nhất là loại người hai mặt!”
“Cô là tiền bối của Y Y, đã không làm tốt công việc hướng dẫn thì thôi. Cô còn bày mưu tính kế trong nội bộ, khắp nơi đều nhằm vào cô ấy, ảnh hưởng đến bầu không khí của công ty. Cô rốt cuộc là muốn gì?”
“Tôi không có…” Giang Nguyệt còn chưa nói hết câu, Tần Di Di đã ôm cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên, dùng giọng điệu đáng thương mà buồn bã nói:
“Được rồi, Tiêu tổng, anh không cần trách chị Giang Nguyệt nữa, là em và chị ấy không có duyên phận, không thể làm bạn.”
“Chúng ta đi nhanh đi, em không muốn chướng mắt nữa.”
Trên thực tế, rốt cuộc ai chướng mắt ai? Trong lời nói này cũng không rõ ràng.
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Tần Di Di, dừng lại một chút: “Được, nghe theo lời cô.”
Nói xong, hai người xoay người muốn rời đi, Giang Nguyệt nhìn thấy bàn tay vừa rồi của Tiêu Kỳ Nhiên còn đang rũ xuống từng chút từng chút ôm lấy eo Tần Di Di, bước chân hơi chậm lại, rõ ràng là đang cố ý chờ Tần Di Di.
Hai người trông thân mật giống như là tình nhân vừa mới ở cùng một chỗ.
Tầm mắt Giang Nguyệt từ trên bóng lưng của hắn thu hồi lại, chờ hai người đi đến cuối hành lang, cô bỗng nhiên hướng về phía bọn họ gọi lớn một tiếng.
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mi tâm xoay người, vừa định mở miệng trách cứ, Giang Nguyệt thần sắc tự nhiên cắm ống hút vào ly trà sữa, không thèm để ý cúi đầu uống một ngụm lớn.
“Tần Di Di, nếu như tôi uống trà sữa của cô, như vậy có thể chứng minh tôi thật sự tha thứ cho cô sao?”
Khóe môi cong lên, nụ cười trên mặt rất quyến rũ, ngay cả đường cong ở đuôi mắt mảnh mai cũng đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.
Nhưng sự lạnh lùng và cô đơn toát ra từ khắp cơ thể cô, lại thế nào cũng không che dấu được.
Cô híp mắt, lắc lắc ly, nhìn lượng trà sữa còn lại, trên mặt không có gì khác thường, thậm chí còn cười cười, sau đó cúi đầu uống một ngụm lớn, chỉ thấy trà sữa kia lập tức giảm xuống không ít.
“Rất ngon. Cả đời tôi chưa từng uống nhiều trà sữa như vậy. Cảm ơn.”
Cô thờ ơ nói một câu, thân thể đã bắt đầu có phản ứng, cổ họng càng lúc càng gắt gao.
Cô cảm thấy hô hấp ngày càng gấp gáp, đầu càng lúc càng nặng, bước chân cũng bắt đầu loạng choạng, lung lay không thể đứng vững.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trong nháy mắt trở nên sắc bén, thân thể hắn làm ra hành động trước một bước, bước nhanh tới trước mặt Giang Nguyệt, một tay đoạt lấy trà sữa của nàng, dùng sức ném ra ngoài.
Trà sữa đập vào vách tường, ngay lập tức bắn tung tóe.
“Giang Nguyệt, cô điên rồi! Cô đang cố tìm cái chết à?”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiến răng, trong con ngươi đen nhánh lạnh như băng, còn có một tia hoảng sợ rất khó phát hiện.
Phản ứng dị ứng đến nhanh hơn Giang Nguyệt dự đoán, ý thức của cô đã bắt đầu tan rã, ngay cả ánh mắt cũng không thể tập trung một chỗ, sắc mặt cũng càng thêm trắng bệch.
Cô ngã xuống.
Nhưng cũng không có ngã xuống đất, bởi vì trước đó, Tiêu Kỳ Nhiên đã ôm lấy cô trước.
Để đạt được hiệu quả quay phim tốt nhất, Giang Nguyệt luôn rất hà khắc với việc quản lý vóc dáng của mình. Giờ phút này thân hình mảnh khảnh của cô đang cuộn tròn trong lòng của Tiêu Kỳ Nhiên, giống chim nhỏ dựa người.
Trước khi hôn mê, câu nói cuối cùng mà Giang Nguyệt nghe được là lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên.
Hắn nói: “Muốn chết cũng phải chết bên ngoài, đừng chết ở Giang San, đến lúc đó lại hủy hoại thanh danh của công ty.”
Ồ! Hóa ra, hắn ta hốt hoảng xông tới như vậy, cũng không phải là quan tâm đến cô.
Mà là lo lắng về danh tiếng của công ty…
…
Khi Giang Nguyệt mở mắt ra lần nữa, chỉ nhìn thấy trần nhà trắng tinh, cùng âm thanh máy móc bíp bíp bên cạnh.
Đã là một giờ sáng.
Cổ họng còn có chút khô khốc, cô không khống chế được ho khan hai tiếng. Chỉ cảm thấy thân thể cực kỳ mất nước, cô nhổm dậy muốn tìm nước cho mình uống.
“Giang Nguyệt, cô thật đúng là diễn đến tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Giọng nói của người đàn ông cực kỳ trào phúng, anh đứng bên cạnh giường, bóng dáng cao lớn của anh phủ lên mặt Giang Nguyệt:
“Cô diễn thành như vậy, không cảm thấy mình rất dối trá sao?”
Giang Nguyệt nhúc nhích nửa người, dựa vào đầu giường, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng giờ phút này có vẻ đặc biệt bi thương:
Cô vốn định nói chuyện, nhưng cổ họng đau đến mức không thể phát ra âm thanh.
Cô nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên, gằn từng chữ: “Tôi bị dị ứng sữa, anh biết rõ.”
Hai người ở chung bốn năm, mặc dù không có quan hệ không có phát triển thêm gì, nhưng Giang Nguyệt cảm thấy, ít nhất những sở thích và điều cấm kỵ cơ bản của cô, Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ biết.
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc hai giây, ánh mắt từng chút dời đi, ngữ khí buông lỏng: “Phải không? Tôi không nhớ.”
Giang Nguyệt cảm thấy tức ngực.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên bốn năm, cô luôn cho rằng dù không có tình yêu thì ít nhất cũng sẽ có một cảm xúc đặc biệt.
Ngay cả khi nuôi một con chó, con mèo, thì qua bốn năm cũng sẽ có chút cảm xúc.
Môi khô nứt hơi hé mở, giọng nói vẫn khàn khàn như trước, Giang Nguyệt chậm rãi nói:
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi có thể hiểu được sự che chở và chiếu cố của anh đối với Tần Di Di, nhưng vì sao nhất định phải nhắm vào tôi?”
Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, nếu Giang Nguyệt còn không nhìn ra Tiêu Kỳ Nhiên là cố ý gây hấn với cô, vậy bốm năm lăn lộn trong giới giải trí của cô xem như là vô ích rồi!
“Nhắm vào cô?” Tiêu Kỳ Nhiên hừ lạnh một tiếng, giống như nghe được chuyện cười, hỏi ngược lại cô:
“Cô có bản lĩnh gì mà khiến tôi phải nhắm vào cô?”
Nhìn gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Đã từng, cô nghĩ rằng cô đủ hiểu biết về chủ nhân của khuôn mặt này. Nhưng bây giờ cô mới ý thức được, là cô ngộ nhận rồi.
“Từ đầu đến cuối, tôi cũng không có không thích Tần Di Di. Mà là ngược lại, Tần Di Di không thích tôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, không phản bác lại lời của cô, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Cho nên?”
Hóa ra hắn ta đều biết hết.
Giang Nguyệt rũ mắt, nhìn thấy nửa ly nước đặt ở đầu giường, tự mình cầm lên, uống hai ngụm để làm dịu cổ họng, sau đó mới nói tiếp:
“Mắt không thấy tâm không phiền, nếu Tần Di Di nhìn thấy tôi liền không vui, không bằng anh để Giang San hủy hợp đồng với tôi, để tôi rời khỏi công ty đi.”
Giang Nguyệt nhẹ giọng nói, ngữ khí bình tĩnh: “Tôi không cần bồi thường, chỉ cần nói với bên ngoài là hợp đồng đã hết hạn, tôi sẽ cùng công ty hòa bình chấm dứt hợp đồng.”
Vừa dứt lời, mặt mày bình tĩnh của Tiêu Kỳ Nhiên Lại một lần nữa lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt cũng đen đến đáng sợ: “Giang Nguyệt, cô đang ra lệnh cho tôi làm việc sao?”