“Di Di, tôi đã nghĩ lại rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên sô pha, cất điện thoại, nhấc mí mắt lên: “Em ở đây không thích hợp, tôi đưa em về.”
Tần Di Di dừng lại.
Trên mặt cô ta đột nhiên hiện lên một vẻ bi thương, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu ra, rất bất đắt dĩ:
“A Nhiên, vừa rồi anh đã đồng ý với em rồi, không được đổi ý.”
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi.
Anh không nói thêm một chữ nào, trong ánh mắt có cảm giác áp bách.
Lông mi Tần Di Di run rẩy, cúi đầu thăm dò, giọng nói có chút sa sút: “Vì sao A Nhiên lại đổi ý, bởi vì vừa rồi nhìn thấy chị Giang Nguyệt sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên khẽ liếc nhìn cô ta một cái, nói với cô ta: “Trước đây Giang Nguyệt từng ở đây.”
Tần Di Di đứng thẳng người: “A Nhiên, em không ngại.”
Tiêu Kỳ Nhiên dựa vào sô pha, giọng nói trầm thấp truyền tới: “Tôi để ý.”
Khoảnh khắc Tần Di Di chạm vào mắt anh, cô ta cảm thấy vô cùng bối rối, lập tức thu mắt lại: “Em hiểu rồi.”
“Trong lòng A Nhiên còn có chị Giang Nguyệt, là em đã quá phận rồi.”
Càng nói, giọng của Tần Di Di cũng càng ngày càng nhỏ, mơ hồ như sắp khóc: “Em biết mình không đủ ưu tú, còn kém chị Giang Nguyệt, khiến A Nhiên thất vọng.”
“Nhưng em thật sự thích A Nhiên, cho nên...”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Tần Di Di, bàn tay lớn dừng ở đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng đặt xuống, vuốt tóc cô.
Giọng nói của anh rõ ràng mềm mại hơn trước kia một chút: “Ý tôi là tôi không muốn em phải sống ở nơi cô ấy từng sống.”
“Em trở về chỗ cũ trước đi, tôi kêu Tiết An tìm một căn nhà mới.” Giọng nói của anh kiên nhẫn: “Cho tôi chút thời gian chuẩn bị, được không?”
Nghe xong lời này, Tần Di Di mới nín khóc và mỉm cười, mặt mày rũ xuống vừa rồi bỗng nhiên trở nên vui vẻ, cô ta ôm lấy Tiêu Kỳ Nhiên.
Lúc Giang Nguyệt tỉnh lại, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng như thể sắp bốc khói.