“Nhát gan như vậy sao?”
Giang Nguyệt trả lời rất thẳng thắng, mặt không đổi sắc nói: “Từ nhỏ tôi đã sợ tiêm, nhìn thấy bác sĩ liền trốn.”
Câu nói này là thật.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, thật ra cô cũng không dễ bị bệnh, nhưng bởi vì thường xuyên phải đi theo cha mẹ trốn nợ, thường xuyên bị bọn đòi nợ đánh nên không khỏi tránh việc cơ thể có lưu lại dấu vết.
Khi cô quay lại trường và bị giáo viên nhìn thấy, giáo viên sẽ kéo cô đến phòng y tế để băng bó cho cô, mỗi lần bác sĩ và giáo viên đều hỏi cô sao lại như vậy.
Cô phải nói dối theo nhiều cách, lâu dần cũng sợ gặp bác sĩ.
Chuẩn bị xong dụng cụ kiểm tra, Kiều Cẩn Nhuận đi tới, đứng trước mặt cô, hai tay nhét vào túi áo:
“Bác sĩ đẹp trai cũng sợ sao?”
Giang Nguyệt giương mắt, nhìn chăm chú Kiều Cẩn Nhuận, không khỏi cong mắt cười trêu chọc: “Đẹp trai thì chưa chắc đã sợ như vậy.”
“Vậy thì đi lên nằm đi.” Kiều Cẩn Nhuận vỗ tay, chỉ một cái giường phía sau.
/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app tamlinh247 (IOS: WeRead)/
…
Kiểm tra tổng thể gần một tiếng đồng hồ, lông mày của Kiều Cẩn Nhuận vẫn nhíu lại, khiến trái tim Giang Nguyệt lo lắng.
“Hai ngày nữa đến lấy kết quả kiểm tra.” Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô chằm chằm trong giây lát: “Cô gái trẻ phải chú ý cơ thể.”
Rõ ràng anh ta cũng mới hơn hai mươi tuổi nhưng giọng điệu lại già nua như vậy khiến Giang Nguyệt buồn cười.
Kiều Cẩn Nhuận thấy cô nhịn cười, anh ta xuất thần nhìn cô một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Trước đây có phải cô ở phố Hỷ Lạc không?”
Phố Hỷ Lạc?
Giang Nguyệt hơi hoảng hốt, cũng không có ấn tượng gì.
“Không biết, ở Bắc Thành sao?” Giang Nguyệt hỏi một câu, trong ánh mắt lộ ra vẻ mông lung, hiển nhiên cũng chưa từng nghe qua.