“Đã đưa tới tận đây rồi, nếu đã trễ như vậy mới về thì sao không mời Trần tổng cùng ở lại ngủ một đêm đi?”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô trào phúng.
Diễn tập cả buổi chiều, Giang Nguyệt cũng không có ý định tranh cãi với anh, “Đã trễ như vậy, Tiêu tổng không ngủ mà ở dưới lầu nhà tôi làm kẻ cuồng theo dõi, ngược lại cũng rất tao nhã nha.”
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đôi mắt của Giang Nguyệt có vẻ mệt mỏi, còn có một chút khinh thường. Rất lười biếng. Mà quyến rũ.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt, cảm xúc trong mắt anh dần bị nuốt chửng.
Khoảnh khắc bị kéo vào hành lang, ánh mắt Giang Nguyệt lập tức tối sầm, trong lòng cô run lên, vô thức túm lấy cổ áo anh.
Cô hơi sợ bóng tối.
“Gấp gáp vậy sao?” Người đàn ông nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô, bàn tay dùng sức mạnh ấn vào eo cô, ép cô vào trong cơ thể mình.
Giang Nguyệt muốn đẩy anh ra.
Đầu tiên, người đàn ông hôn môi cô, sau đó gặm nhấm tai cô.
Giang Nguyệt suýt nữa hừ thành tiếng.
Trong bóng tối, các giác quan cực kỳ nhạy cảm, đặc biệt là khi đối mặt với một người đàn ông có đủ hiểu biết về cơ thể cô.
Trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, Giang Nguyệt tỉnh táo một chút, dùng răng cắn mạnh vào đầu lưỡi anh.
Tiêu Kỳ Nhiên đau đớn, vô thức buông cô ra, mắt cuồn cuộn sóng ngầm, giữa môi và răng thoáng có mùi rỉ sắt.
“Đừng làm loạn, Nguyệt Nguyệt.” Lông mày anh khẽ nhíu lại, kiên nhẫn dỗ dành cô, giọng nói hơi khàn: “Mở cửa, nghe lời.”
Giang Nguyệt không chút do dự rút người ra, giậm chân thật mạnh trên hành lang.
Lúc này, đèn cảm ứng bằng âm thanh cũng sáng lên.
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt nhìn Giang Nguyệt, như thể đang chờ hành động tiếp theo của cô.
Giang Nguyệt không khỏi muốn cười: “Vậy tôi rất vinh hạnh đã có thể khiến Tiêu tổng lưu luyến như vậy, thậm chí không tiếc tìm người thay thế tôi.”