Ngón tay anh cầm bút, dùng sức viết, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, ngón tay thoạt nhìn vô cùng thon dài.
Là đôi bàn tay hoàn hảo, rất thích hợp để cầm dao mổ.
Giang Nguyệt nhân lúc đi qua, đưa cho Kiều Cẩn Nhuận một ly nước ấm, đặt ở bên cạnh bàn khám bệnh để anh có thể dễ dàng lấy được.
Tiếp nhận nhiều bệnh nhân cả buổi sáng như vậy, chắc miệng anh ta cũng đã khô khốc.
Kiều Cẩn Nhuận ngước mắt nhìn cô một cái, đuôi lông mày khẽ nhướng lên.
Mãi cho đến giờ nghỉ trưa, Kiều Cẩn Nhuận mới treo biển tạm dừng khám bệnh.
Gương mặt tuấn tú lộ ra chút mệt mỏi, Kiều Cẩn Nhuận tiện tay tháo kính trên sống mũi xuống, dùng ngón tay nhéo nhéo mi tâm.
Giang Nguyệt lại vội vàng rót cho Kiều Cẩn Nhuận một ly nước ấm, đưa tới trước mặt anh.
“Vất vả rồi, bác sĩ Kiều.”
Kiều Cẩn Nhuận hạ tay xuống, dựa người vào ghế, đôi mắt rơi trên mặt cô vài giây, chỉnh lại ống tay áo.
“Ngồi đối diện.”
Cả người Giang Nguyệt lập tức căng thẳng, vô cùng ngoan ngoãn mà ngồi đối diện Kiều Cẩn Nhuận, giống như là đứa trẻ đang chờ dạy bảo.
Kiều Cẩn Nhuận nhìn dáng vẻ như gặp phải kẻ thù của cô thì có chút dở khóc dở cười: “Tôi chữa bệnh cho cô, không phải lấy mạng cô.”
“Thả lỏng một chút, tôi không ăn thịt cô đâu.”
Giang Nguyệt cũng ý thức được phản ứng của mình có chút đột ngột, nhịn không được cười theo:
“Không có cách nào khác, mỗi lần nhìn thấy chiếc áo blouse trắng này của bác sĩ, trong lòng tôi sẽ lo sợ.”
Dáng vẻ ngoài đời chân thật sau màn ảnh của cô khá dễ thương.
Nghe xong, Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô một chút rồi giơ tay cởi áo blouse ra, lộ ra áo len màu lam nhạt bên trong.
Lúc này, dường như cảm giác áp lực không còn mạnh mẽ như trước.
Đặc biệt là dạ dày, rõ ràng đã có dấu hiệu viêm loét rõ rệt.