Quả nhiên Tiêu tổng, ra tay thật hào phóng.
Giang Nguyệt gật đầu: “Cho nên phải đưa nó đến tay người cần.”
Không phải trong tay cô. Cô cảm thấy cầm nó không yên lòng.
Chị Trần nhìn Giang Nguyệt tỉ mỉ gói quà, hỏi một câu: “Em định mượn hoa dâng phật?”
“Vâng.”
“Chuyện này Tiêu tổng có đồng ý không?” Chị Trần vẫn lo lắng.
“Kệ anh ấy.” Giang Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên.
Cô tự tay gói chiếc vòng cổ này, đặt túi ở cửa, sau đó gọi điện kêu Tiểu Diệp tới đây một chuyến, nói rằng cô muốn nhờ cô ấy mang đồ đến cho Tần Di Di. Còn cố ý nói rằng là một món quà bất ngờ.
Đêm đó.
Tần Di Di đăng một bức ảnh tự sướng lên mạng xã hội, cô gái trong ảnh nở nụ cười rạng rỡ, không giấu được niềm vui trên gương mặt.
Chiếc vòng cổ kim cương trên cổ cô ta cũng vô cùng rực rỡ.
Rất sáng, rất lấp lánh...
[Ta-da! Quà tặng năm mới đến!]
Bình luận phía dưới cũng rất náo nhiệt, tất cả đều khen cô ta xinh đẹp.
Thậm chí có người còn bắt đầu đoán giá của chiếc vòng cổ này.
Giang Nguyệt không quá để ý, sau khi nhìn thấy bức ảnh được đăng tải, cô hít sâu một hơi, khóa màn hình điện thoại.
Coi như là đã đưa đến tay người nên đưa.
…
Tiêu Gia.
Tiêu Viễn Phong ngồi ở phòng khách đặt mạnh chén trà xuống, gương mặt thành thục và nội liễm giờ phút này đã vô cùng phẫn nộ:
Tô Gia Lan không nổi giận như Tiêu Viễn Phong, nhưng trong lòng cũng rất ngạc nhiên.