“Ừ.” Tiêu Kỳ Nhiên lơ đãng đáp một tiếng, nhấc chân đi hai bước mới phản ứng lại nội dung vừa nghe được, sắc mặt khẽ biến, đột nhiên giọng nói lạnh đi:
“Ai bảo cậu thông báo cho cô ấy?”
…
Khu vực đón khách tại sân bay.
Tần Di Di đặc biệt ăn diện đẹp đẽ, tuy rằng đeo khẩu trang và mũ, giống như không muốn bị cánh săn ảnh chụp được, nhưng rõ ràng thấy được là đang cố tình để lộ sơ hở.
Đêm khuya, cô ta gióng trống khua chiêng xuất hiện ở sân bay, đám paparazzi đánh hơi được đã chạy tới mai phục trong những người qua đường đón khách khác từ lâu.
“Sao còn chưa tới.” Tần Di Di bĩu môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tỉ mỉ đã mơ hồ hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Rõ ràng Tiết An nói chín giờ đến, hiện tại đã chín giờ rưỡi mà còn chưa thấy bóng người.
Tần Di Di cứ nhìn đồng hồ mấy lần, cuối cùng không kiềm chế được sự nóng nảy trong lòng, lúc muốn gọi điện thoại cho Tiết An thì liền nhìn thấy hai người đang ở lối ra.
Người đàn ông cao ráo chân dài đi ở phía trước, dáng vẻ mặc âu phục và đi giày da đặc biệt bắt mắt.
“A Nhiên!”
Tần Di Di nở nụ cười sáng lạn, chạy như bay thẳng tới trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, trực tiếp nhào vào trong ngực anh, âm thanh trong trẻo dễ nghe:
“Hoan nghênh anh trở về!”
Cùng với đó là âm thanh liên tiếp của máy ảnh.
Tiêu Kỳ Nhiên không có ý định bị người khác vây quanh ở đây, anh trực tiếp lôi Tần Di Di ra ngoài sân bay, xe được sắp xếp sẵn cũng đã dừng ở vị trí dễ thấy trong bãi đỗ xe.
Tần Di Di gần như bị Tiêu Kỳ Nhiên nhét lên xe.
“A Nhiên, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trong lòng Tần Di Di có hơi hưng phấn. Hiện tại đã hơn mười giờ, từ động tác gấp gáp của Tiêu Kỳ Nhiên, cô ta mơ hồ có thể đoán được cái gì, trên mặt hiện vẻ ngại ngùng:
“Tối nay em có thể về nhà với anh.”
“Không phải A Nhiên nhờ chị Tiểu Diệp tặng em sao? Là quà năm mới cho em.”