Đúng như mong muốn của Giang Nguyệt, Giang San đã giúp cô mượn được một chiếc váy dạ hội phiên bản giới hạn cao cấp mới nhất của VASA, chiếc váy dạ hội màu đỏ có đường viền rất phù hợp với khí chất của cô.
“Nguyệt Nguyệt, xem ra lương tâm của Tiêu tổng vẫn còn.”
Chị Trần vừa giúp cô sửa sang lại làn váy, vừa vui mừng nói: “VASA cao cấp như vậy, nếu như không phải Tiêu tổng tự mình chào hỏi, thật đúng là không dễ dàng mượn được.”
Giang Nguyệt mặt không đổi sắc, tuỳ ý đáp vài câu, cũng lười đi giải thích.
Lương tâm?
Đây rõ ràng là cô đổi lấy từ scandal tiêu cực sắp nổ ra của mình.
Thương nhân coi trọng lợi ích, lấy đâu ra lương tâm?
Chị Trần thấy tâm tình của cô không được tốt, còn cho rằng chuyện lần trước đã ảnh hưởng đến cô, đi qua sửa sang lại khuyên tai cho cô: “Vui vẻ một chút, hôm nay phải lên nhận giải thưởng.”
Giang Nguyệt gật gật đầu, nở một nụ cười chấn an.
…
Âm nhạc ở trong đại sảnh vang lên, lễ trao giải cũng chính thức bắt đầu.
Giang Nguyệt ngồi ngay ngắn ở hàng ghế đầu của hội trường, sóng lưng thẳng tắp, không chớp mắt nhìn dàn khách mời ở trên sân khấu, thỉnh thoảng vỗ tay mỉm cười.
Đôi khi ống kính quét qua cô, mọi góc đều hoàn hảo, không một góc chết.
Năng lực quản lý cảm xúc và kiểm soát biểu cảm của Giang Nguyệt gần như ở mức đỉnh cao.
Ánh đèn ở trong đại sảnh chiếu xuống, rơi xuống bên sườn mặt của Giang Nguyệt làm nổi bật làn da trắng sáng như gốm sứ của cô, giống như một bức tranh.
Mỗi một vị khách mời lên sân khấu nhận giải đều vô cùng khéo léo gật đầu mỉm cười với ống kính, sau đó lại đoan trang rời khỏi sân khấu.
Cho đến khi người dẫn chương trình đọc đến tên của Giang Nguyệt.
“Cô ấy mặc chiếc váy mới của VASA đúng không? Không hổ là cây rụng tiền của Giang San, người đại diện của tôi mượn hơn nửa năm cũng không mượn được.”