Nhưng bây giờ cô lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cho dù trong miệng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ phun ra tên của ai, cô cũng không quá để ý.
Nhìn trên sân khấu náo nhiệt, Giang Nguyệt tiện tay đặt chiếc cúp sang một bên, đứng dậy xách tà váy, đi ra ngoài, muốn đi toilet.
Trong hội trường không biết lại nói chuyện gì, Giang Nguyệt nghe được tiếng cười đứt quãng truyền đến.
Đuôi váy của cô quá dài nên khi muốn đi vệ sinh cũng không được thuận tiện.
Đuôi váy của chiếc váy dạ hội này có thể tháo rời, Giang Nguyệt đứng ở lối đi trong toilet, hơi xoay người khom lưng để tháo những chiếc móc cài.
Nhưng tà váy quá mức bồng bềnh, ở trong một đống vải vóc hỗ trợ tạo độ phồng, cô loay hoay một lúc mà trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng.
Đúng lúc này, một bàn tay to khéo léo vươn ra, động tác vững vàng đè lại đuôi váy của cô, mở khóa định hình ra để tháo rời chiếc đuôi váy.
"Cảm ơn..." Giang Nguyệt giơ tay lau trán, vừa định ngửa mặt lên nói cảm ơn, khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Nhưng rất nhanh, cô liền hơi gật đầu: "Cám ơn Tiêu tổng, chỗ này là toilet nữ, anh nên đi ra ngoài, nếu bị người ta nhìn thấy nhất định sẽ không tốt.”
Mặc dù bây giờ tất cả mọi người đều đang ở trong hội trường, hầu như không có người bên ngoài hội trường.
Càng không có người chú ý tới hai người bọn họ.
Hai người đứng cách không xa cũng không gần. Cách nhau có vài bước, lại giống như xa cách nghìn trùng.
Mái tóc dài của Giang Nguyệt đã được chải chuốt, lúc này rũ xuống trước ngực, lộ ra vẻ mặt vô cùng hài hòa.
"Hình như cô có ý kiến rất lớn với tôi." Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, từng bước tiến gần Giang Nguyệt, ép cô nép vào góc chết:
"Cô cố ý đến toilet, là không muốn nghe tôi nhắc đến người tôi tán thưởng sao?”
"Tiêu tổng nghĩ nhiều rồi." Giang Nguyệt lần đầu tiên không lui về phía sau, kiên định đứng tại chỗ, không nhường nhịn thêm một chút nào nữa.
Hôm nay Giang Nguyệt rất đẹp.