Nghĩ đến đây, tâm tình xao động vừa rồi trở nên an tĩnh lại, Giang Nguyệt mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện, không lộ ra thêm bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
“Hiếm khi Tiêu tổng cẩn thận như vậy, nhưng tôi không thích đồ ngọt.”
Tiêu Kỳ Nhiên hời hợt nói: “Cô không thích, nhưng cũng không ghét.”
“Cô không thích, nhưng cũng không ghét.” Tiêu Kỳ Nhiên khẽ gật đầu, ngữ khí chắc chắn.
Giang Nguyệt cảm thấy hơi khó hiểu, nhìn anh.
“Nếu không ghét, vậy thì cầm đi.”
Lúc nói lời này, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh, anh từ từ nhấc cái hộp trong tay lên, ý bảo Giang Nguyệt nhận lấy.
: "Như thế này nghĩa là bắt cô phải nhận, không quan tâm cô có muốn nhận hay không?
Giang Nguyệt đã hiểu ý của Tiêu Kỳ Nhiên, cũng không làm anh mất hứng .
Nụ cười trên mặt cô dường như càng rạng rỡ, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng càng phác họa rõ thân hình của cô:
“Vậy tôi cảm ơn Tiêu tổng nhé.”
Trong mắt Giang Nguyệt hiện lên ý cười, nhưng ý cười cũng không đến đáy mắt, chỉ là ở bề ngoài.
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không nhận ra điều này.
Anh chỉ cho rằng cô nhận được bánh ngọt mà anh đặc biệt mua cho cô nên tâm trạng tốt lên, ngay cả ngữ điệu khi nói chuyện cũng mềm mại hơn bình thường.
Trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên, điều này đồng nghĩa với việc làm hòa.
Hai người đứng ở cửa, nhìn nhau vài giây, nhưng không ai lên tiếng tiếp tục đề tài này.
“Không mời tôi vào ngồi một chút sao?” Khóe môi anh nhếch lên một nửa, hiển nhiên không định tặng một cái bánh ngọt xong đi ngay.
“Không, đã muộn rồi.” Âm thanh Giang Nguyệt mềm mại, lời từ chối được cô nói ra vô cùng quyến rũ: “Ngày mai tôi còn phải dậy sớm vào đoàn quay phim, phải nghỉ ngơi tốt.”
Giọng nói nhẹ nhàng khiến người ta không thể từ chối.
Cô nhường đường trước, sau đó xoay người đi vào phòng bếp: “Tôi đi rót một ly nước nóng cho Tiêu tổng, cứ ngồi tùy ý.”