Tần Di Di cố gắng đi đến bên cạnh Giang Nguyệt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chị Giang Nguyệt, khiến chị chê cười rồi.”
“Lúc đi bộ thì tư thế và khí chất em bị giảm xuống, đúng thật sẽ bị người ta chê cười.”
Giang Nguyệt nói thẳng: “Cô không tham gia lớp hình thể đúng giờ sao?”
Là một câu khẳng định!
Nếu là người nghiêm túc học lớp hình thể thì sẽ không bị chật vật như thế này chỉ sau vài bước đi bộ.
Hầu hết các lớp hình thể đều yêu cầu luyện các bài tập, đôi khi phải đứng hàng giờ để duy trì một tư thế nhất định, vô cùng khảo nghiệm nghị lực, cũng cần sự kiên định và chịu khổ.
Tần Di Di chưa bao giờ có thể chịu đựng được khổ.
Trong lòng Tần Di Di không hiểu sao căng thẳng, mở miệng nói dối: “Đương nhiên em đi học chăm chỉ, nhưng hôm nay hơi căng thẳng nên mới quên mất kiến thức thôi.”
“Vậy thì nhớ lại một chút đi, lát nữa quay chụp đừng khom lưng giống như bây giờ.”
Giang Nguyệt thờ ơ mở miệng, đối phương mới nhận ra vấn đề, lập tức thẳng lưng:
“Em nhớ rõ rồi, không cần chị nhắc nhở em.”
“Chuẩn bị chụp ảnh, hai vị có thể tới đây không?” Đạo diễn hình ảnh gọi hai người, lúc này Tần Di Di và Giang Nguyệt mới ngừng cuộc đối thoại.
Trong quá trình chụp ảnh, Tần Di Di nhiều lần vô thức muốn túm làn váy, nhưng nhớ tới dáng vẻ kiêu ngạo của Giang Nguyệt, cô ta cắn răng ép mình phải duy trì tư thế tốt.
Nhưng đợi đến khi Tần Di Di điều chỉnh tư thế xong thì đã tốn rất nhiều công sức, cô ta hầu như không chụp được mấy bức ảnh bìa đơn.
Còn tư thế và biểu cảm của Giang Nguyệt đều rất tốt, sống lưng thẳng tắp, rất có khí chất.
Cô ta không muốn làm nền.