Tiêu Kỳ Nhiên ngay lập tức nhíu mày, chậm rãi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, mẹ tôi chỉ thuận miệng nói, chọc ghẹo Di Di thôi.”
Không an ủi còn tốt, anh an ủi như vậy, Tần Di Di túm lấy góc áo Tiêu Kỳ Nhiên càng chặt hơn, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch, sụt sịt.
Mắt và chóp mũi Tần Di Di đều ửng đỏ, thoạt nhìn đặc biệt ngây thơ vô tội:
“Bác gái, cháu rất kính trọng một người lớn tuổi như bác, bác lại lấy cháu làm trò đùa, cháu cảm thấy vô cùng buồn.”
Tần Di Di vốn có một gương mặt thuần khiết, lúc này dáng vẻ ủy khuất đáng thương, càng khiến cho người ta nhìn mà đau lòng.
Ánh mắt Tô Gia Lan nhìn thấy những cử chỉ giữa hai người, trên khuôn mặt hiền lành nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét, nhưng vẫn che miệng cười nói:
“Thì ra cô lại đơn thuần như vậy, thật sự là một cô gái mới lớn.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Tần Di Di vẫn rất cứng ngắc, cũng không có bởi vì những lời này mà dịu đi.
Cảm xúc của cô thể hiện hết trên khuôn mặt của mình, không hề che giấu bất cứ điều gì.
Khóe mắt và lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên đều hiện lên sự lạnh lùng, chậm rãi nhìn về phía Giang Nguyệt, thản nhiên nói:
“Đơn thuần là chuyện tốt, còn hơn so với một số người luôn mưu mô trục lợi muốn lấy lòng.”
Giang Nguyệt chú ý tới ánh mắt của anh, cũng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt không hề dao động, tĩnh lặng như mặt hồ.
Cô không hề sợ hãi hay xấu hổ.
Hai người cuối cùng cũng ngồi xuống. Bốn người cùng nhau vây quanh bàn vuông cổ điển kiểu châu Âu, nữ giúp việc cũng lật đật bưng lên đồ ăn phương Tây cùng đồ uống giải khát.
Ngoài một vài món ăn chính phương Tây, còn có một vài món tráng miệng.
Giang Nguyệt ăn rất ít, khi Tô Gia Lan nói chuyện sẽ buông dao nĩa xuống, ánh mắt nhu hòa chuyên chú lắng nghe.
Người giúp việc đưa lên một phần bánh ngọt, Tô Gia Lan cười cười dùng đầu ngón tay đẩy qua:
Tần Di Di nở nụ cười tươi, đưa tay với lấy chiếc bánh ngọt trên đĩa, kết quả lại không khống chế tốt lực ở tay khiến lớp vỏ bánh ngọt rơi vãi đầy trên bàn.