“Lần trước tôi có nói với cô rồi, tôi có một người em gái.” Nhắc đến người thân của mình, giọng của Kiều Cẩn Nhuận trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:
“Em ấy bị bệnh đã rất nhiều năm rồi, nó là một fan hâm mộ nhí của cô.”
Nghe đến đây, trong lòng Giang Nguyệt giật mình một chút.
“Ngày mai tôi muốn đi thăm em ấy, nếu cô thuận tiện, thì cô có thể…”
Giang Nguyệt lập tức nói: “Mai tôi có thời gian rảnh. Chúng ta sẽ gặp nhau mấy giờ vào chiều mai?”
Cô đồng ý một cách quyết đoán và kiên định.
Đuôi lông mày của Kiều Cẩn Nhuận khẽ nhúc nhích, lộ ra một nụ cười thư thái: “Vậy khoảng một giờ chiều mai, tôi đến đón cô.”
Giang Nguyệt cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, nằm ở trên giường, cơn buồn ngủ rất nhanh lại ập tới, cô ngáp một cái, thanh âm có chút mềm mỏng: “Được, ngày mai gặp.”
Kiều Cẩn Nhuận nghe được động tĩnh ở bên Giang Nguyệt, giọng điệu thản nhiên nói:
“Cô nghỉ ngơi sớm một chút, trước khi đi ngủ thì nhớ uống thuốc, ngủ ngon.”
Mí mắt của Giang Nguyệt không nhấc lên nổi, mơ mơ màng màng mà “Ừ” một tiếng, liền ngủ thiếp đi, ngay cả điện thoại cũng quên cúp máy.
Đầu dây bên kia, Kiều Cẩn Nhuận còn đang đợi lời đáp lại của cô, kết quả lại không có động tĩnh gì.
Kiều Cẩn Nhuận cầm điện thoại, nghe tiếng hít thở đều đặn vững vàng ở bên kia điện thoại, anh ta nhịn không được mà bật cười.
Cô ngủ cũng thật nhanh.
…
Ngày hôm sau.
Giang Nguyệt ngủ đến khuya mới dậy, nhớ tới lời hứa ngày hôm qua đã đồng ý với bác sĩ Kiều, lập tức từ trên giường xoay người đi vào phòng tắm.
Sau khi lên xe, ánh mắt của Giang Nguyệt nhanh chóng tuần tra bốn phía, xác định nhiều lần xem có ai khả nghi nào đang chú ý tới cô hay không.