“Cô có phải là người như vậy hay không, cô hẳn phải hiểu rõ hơn tôi chứ?”
Giang Nguyệt cúi đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên mặt.
…
Khi Kiều Cẩn Nhuận lái xe đưa Giang Nguyệt đến tầng trệt của căn hộ, cô không chút ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc vẫn đậu ở đó.
“Cám ơn anh đã đưa tôi về, bác sĩ Kiều.” Giang Nguyệt lễ phép cảm ơn, cởi dây an toàn ra và định xuống xe.
Kiều Cẩn Nhuận cũng chú ý tới bóng dáng người đàn ông đứng ở xa xa, anh quan tâm hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Giang Nguyệt lắc đầu, cười với anh: “Tôi có thể tự lo được, anh yên tâm.”
Kiều Cẩn Nhuận còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của Giang Nguyệt, cuối cùng cũng chỉ đành gật đầu.
Có nhiều chuyện cô cần phải tự giải quyết.
Cũng chỉ có thể tự mình giải quyết mà thôi.
Sau khi xe của Kiều Cẩn Nhuận rời đi, Giang Nguyệt bước tới trước mặt người đàn ông đã chờ cô từ rất lâu, lịch sự ngước mắt lên:
“Chào buổi tối, Tiêu tổng.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt lại, một đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng, lông mày nhếch lên một cách chán ghét:
“Từng bò lên xe của tôi, lại còn có thể để ý tới Infiniti?”
Có lẽ anh ta đang châm chọc đẳng cấp xe của Kiều Cẩn Nhuận quá thấp.
Ánh mắt Giang Nguyệt không thay đổi, khuôn mặt vẫn hiện lên nụ cười rạng rỡ: “Tiêu tổng hiểu lầm rồi, đó là bác sĩ riêng của tôi. Hôm nay tôi đi khám bệnh, tiện đường nên anh ấy đưa tôi về.”
Cô nói dối không chút ngượng ngùng.
Tiêu Kỳ Nhiên mặc âu phục, chân mang giày da, một tay đút vào túi quần, ánh mắt nguy hiểm nheo lại:
“Khám bệnh còn cần phải đến phố Hỷ Lạc?”
“Tối hôm qua, cô có tư cách gì mà xuất hiện ở khách sạn Swan Mansion?”