“Chuyển ngành sang diễn kịch, chị không đồng ý.”
“Chuyển ngành sang diễn kịch, chị không đồng ý.”
Chị Trần lập tức cự tuyệt, trong lòng Giang Nguyệt dâng lên một trận xúc động.
Cô vừa muốn mở miệng nói gì đó, chị Trần lại nói tiếp: “Bây giờ em đang trong giai đoạn thăng tiến của sự nghiệp đóng phim, lại đột ngột chuyển sang kịch nói? Giang Nguyệt, đừng lấy sự nghiệp của mình ra làm trò đùa.”
Chuyển ngành không phải là chuyện nhỏ. Nếu làm không tốt sẽ là mất nhiều hơn được.
Lĩnh vực này không chỉ phải phát triển theo hướng mới hoàn toàn, một khi thất bại, cả việc trở lại lĩnh vực đóng phim ban đầu cũng cực kỳ khó khăn.
Là người đại diện của Giang Nguyệt, đồng thời là bạn, cũng là tiền bối của cô, chị Trần không thể để Giang Nguyệt mạo hiểm với sự nghiệp của chính mình.
“Em biết rồi, chị Trần.” Giang Nguyệt cười cười, không tiếp tục thảo luận đề tài này.
Đó cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô mà thôi.
Dù sao, diễn kịch chỉ là hứng thú trỗi dậy nhất thời của cô.
Có thể xem đó là sở thích của bản thân, nhưng không phải là một lĩnh vực để kiếm tiền.
Cô còn cần phải kiếm sống!
…
Tuy rằng thường ngày tính tình của Tiểu Diệp đặc biệt hướng ngoại, cũng có chút tùy ý, nhưng thái độ đối với công việc là vô cùng tỉ mỉ. Cô nàng cùng với Tĩnh Nghi bận rộn đủ loại công việc, thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài đi công tác.
Ở bên kia, Bách Kiều cũng rất hào phóng, trực tiếp giới thiệu cho bọn họ mấy thương hiệu thời trang tương đối nổi tiếng, có thể giúp họ nhanh chóng mở ra một thị trường của riêng mình ở Hoa Thành.
Cùng lúc đó, một số tạp chí thời trang địa phương của Hoa Thành cũng đưa ra lời mời hợp tác, đặt lịch chụp ảnh bìa với Giang Nguyệt vào tháng tới.
Vài phút sau, Tĩnh Nghi ôm một cái quần của Giang Nguyệt đi ra: “Chị Giang Nguyệt, vòng cổ của chị quên lấy ra này. May mà em có sờ vào túi kiểm tra một chút, nếu không nó rất có thể đã bị máy giặt phá hỏng luôn rồi.”