“Thật không biết cô ta lấy tự tin này ở đâu ra. Không biết có thể phân chia cho tôi một chút hay không?”
“Tần Di Di muốn đi gặp cha mẹ của Tiêu tổng à?” Tĩnh Nghi sững sờ: “Cô ta thật sự có thể gả vào Tiêu gia sao?”
Mắt Tiểu Diệp cũng không ngước lên, mở miêgnj trả lời:
“Cô ta đây là đang tự dát vàng lên mặt mình, bị hoang tưởng đó. Cô ta tuyệt đối không có khả năng bước được vào cửa của nhà họ Tiêu!”
Đứng trong phòng thử đồ, Giang Nguyệt nhìn mình trong gương. Cô có thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi ở bên ngoài.
Hèn chi sáng sớm đã phải vội vã quay về Bắc Thành, thì ra là vì chạy về che chở cho Tần Di Di, sợ cô ta bị ông bà Tiêu gây khó dễ.
Giang Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.
Thật đúng là bảo bối mà hắn muốn bảo vệ trong lòng, không cho phép một chút thương tổn nào.
Biệt thự của Tiêu gia ở Bắc Thành.
Ở Bắc Thành, Tiêu gia là gia tộc hiếm hoi có thể xưng là hào môn quý tộc. Gia tộc của họ thật sự có huyết thống của quý tộc chính thống.
Cũng là bởi vì như thế, biệt thự của Tiêu gia cũng tương đối xa hoa tao nhã, từ bên ngoài nhìn lại đều vô cùng khí phái.
Tần Di Di ngồi trong xe, nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, hít thở sâu vài lần để nhịp tim của cô bình tĩnh lại một chút.
Đây chính là Tiêu gia.
Tiêu gia mà cả Bắc Thành đều phải sợ hãi.
Cửa xe chậm rãi mở ra, đôi chân dài của Tiêu Kỳ Nhiên bước xuống, vững vàng đứng ở bên cạnh xe.
Một lúc sau Tần Di Di mới kịp phản ứng, hốt hoảng xuống xe, đưa tay cho Tiêu Kỳ Nhiên:
“A Nhiên, em…”
“Sợ sao? Nếu sợ, bây giờ có thể quay về.”
Tần Di Di theo bản năng lắc đầu: “Em không sợ.”
Tần Di Di mím môi, giơ tay tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, cố hết sức tỏ ra ưu nhã dịu dàng.