Mấy giây sau, ánh mắt trống rỗng của Giang Nguyệt mới từ từ khôi phục lại, cô cúi đầu, cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay, ánh mắt cứng đờ.
“...Tiêu Kỳ Nhiên?” Âm thanh của cô nhẹ đến mức có cảm giác hư ảo, không thực tế.
“Ừ.” Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề nhìn cô vài giây, mở miệng ra lệnh: “Ôm chặt tôi.”
Giang Nguyệt bị anh ôm vào trong ngực, bàn tay anh ấn vào lưng cô, cánh tay dùng sức như thể muốn ép cô vào trong cơ thể mình.
Trước đây anh chưa bao giờ biết sợ hãi là gì, nhưng vừa rồi, lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác tim như ngừng đập.
Anh nhìn cô đứng trên mép đường cao tốc.
Làn váy lụa bị thổi bay cao, như thể chỉ cần gió lớn hơn một chút, cả người cô sẽ bị cuốn vào dòng xe cộ.
Khoảnh khắc anh ôm cô vào lúc này, anh mới cảm nhận được hết thảy đều là chân thật.
Cảm xúc chân thật này, hơi thở chân thật này, đều cho thấy cô vẫn còn ở trên đời này.
Vẫn an toàn trong vòng tay anh.
Anh ôm cô lên, vừa đi về phía khu vực an toàn, vừa thản nhiên nói chuyện với cô: “Vừa rồi tôi lái xe ngược chiều, cảnh sát giao thông đuổi theo cả chặn đường.”
“Lát nữa cô đi cùng tôi đến đồn công an lập biên bản, có nghe không?”
Giang Nguyệt nhắm chặt hai mắt, hơi thở hỗn độn, ngoại trừ tiếng gió, giọng nói trầm thấp của anh bên tai khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.
Cô cuộn tròn trong lòng anh, ánh mắt nhìn về phía môi anh, môi anh rất mỏng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, màu môi hơi tái nhợt.
Vừa rồi anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện sao?
“Tôi không cần anh tới đây.”
Giang Nguyệt nghe tiếng tim đập ổn định gần trong gang tấc, buột miệng nói: “Dù sao đối với anh mà nói, tôi cũng chỉ là công cụ kiếm tiền có giá trị, có hay không cũng không sao cả.”
Người đàn ông không trả lời cô trong một thời gian dài.
Một lúc lâu sau, anh mới cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vành tai cô: “Muốn làm nũng thì đợi đến khi về rồi làm nũng, được không?”
Một hành động không tự chủ đã suýt nữa lấy mạng cô.