Nhắm vào Tần Di Di?
Giang Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt: “Tiêu tổng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi không cần phải nhắm vào cô ấy.”
Một người không quan trọng, cô đâu cần thiết phải nhắm vào cô ta làm gì?
“Thế thì coi như cô đang thay các nghệ sĩ trong công ty tranh giành tài nguyên?” Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nâng cằm lên:
“Vậy chuyện này cũng không cần cô phải nhúng tay vào, cô chỉ cần làm tốt phần của mình là được rồi.”
“Thay vì để tâm đến người khác, cô nên tự nên tâm đến mình đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt thâm trầm nhìn Giang Nguyêt:
“Công ty có kế hoạch công việc mới cho cô. Tháng sau cô chuyển về Bắc Thành đi.”
Anh cứ nhẹ nhàng như vậy, thông báo cho cô về lịch trình sắp tới: “Chi nhánh ở Hoa Thành sẽ do nghệ sĩ mới tiếp quản, phát triển. Cô có thể yên tâm trở về.”
Nghe giọng điệu bình thản của anh, Giang Nguyệt nắm chặt tay, cố gắng không để lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài.
Nhưng thần thái cao ngạo cùng vẻ mặt kiêu kỳ, lại khiến cho bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra cô đang đè nén sự tức giận của mình.
“Tôi không đồng ý, anh dựa vào cái gì mà làm vậy?” Giang Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh: “Hiện tại chi nhánh thật vất vả mới hoạt động tốt, anh lại muốn điều tôi về?”
Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, khuỷu tay tựa vào mép bàn để chống cằm, đầu ngón tay hờ hững chỉ xuống:
“Chỉ là sắp xếp công việc của công ty thôi.”
Sắp xếp công việc của công ty?
Giang Nguyệt cảm thấy nực cười.
Chính cô vừa mới tự mình đưa chi nhánh này hoạt động theo đúng quỹ đạo, kết quả là anh quay đầu lại để cho Tần Di Di đến trực tiếp chiếm hết phần tài nguyên ở đây.
Thì ra lý do anh điều cô đến chi nhánh Hoa Thành, chính là để dọn đường cho Tần Di Di?
Giang Nguyệt không kịp chuẩn bị, cô sững sờ vài giây, một cảm giác đau nhói từ trong tim dần dần lan ra khắp cơ thể.
“Tôi…” Giang Nguyệt bỗng nghẹn lại, trầm mặc không nói.