Cô được tính là yêu đương mù quáng gì chứ? Cùng lắm là một người đáng thương không ai yêu mà thôi.
Hứa Ngôn Sâm nói một cách hùng hồn, đầu lưỡi của anh cũng đã bắt đầu ấp úng:
“Đáng ra cô phải làm như vậy từ lâu rồi. Tên Tiêu Kỳ Nhiên kia ngoài trừ việc có chút tiền ra. Thì có điểm nào đáng để cô coi trọng chứ?”
“Ôn nhu không có. Săn sóc cũng không. Cô cứ phải đâm đầu vào đó làm gì?” Hứa Ngôn Sâm nhướng mí mắt nhìn cô: “Lần này thật sự quyết định ra đi rồi chứ?”
"Ừ, quyết định rồi." Giang Nguyệt ừ một tiếng, uống cạn rượu trong ly.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn Hứa Ngôn Sâm.
Trong đôi mắt xinh đẹp quyến rũ kia, một chút ướt át cũng không có, quyết tuyệt mà dứt khoát.
Hứa Ngôn Sâm: “Đã thông báo cho ông chủ của cô chưa.”
Giang Nguyệt: “Thông báo rồi, nhưng anh ta không đồng ý.”
"Vậy cô còn..." Hứa Ngôn Sâm dừng một chút, còn chưa nói hết lời, Giang Nguyệt đã thản nhiên nhún vai:
“Hắn có đồng ý hay không cũng không quan trọng.”
Đôi mắt cô lúc này sáng rực rỡ, giống như những ngôi sao chói lọi trên bầu trời đêm.
“Đủ hào khí!” Hứa Ngôn Sâm vỗ vỗ bả vai Giang Nguyệt:
"Đã như vậy, đoạn ghi âm quý giá kia của tôi, về sau cũng không thể dùng để uy hiếp cô nữa rồi. Thật đáng tiếc..."
Giang Nguyệt cười cười, đang định bảo anh xóa đi, điện thoại của cô lại rung lên.
Cô liếc tên người gọi. Là Tần Di Di.
Bây giờ là mười giờ tối, dựa theo sở thích của đám bạn Tiêu Kỳ Nhiên lúc trước, cuộc vui chắc chỉ vừa mới bắt đầu, đang chơi náo nhiệt, lúc này Tần Di Di gọi cho cô làm gì?
Giang Nguyệt hơi nhíu mày, do dự có nên nhận hay không.
"Này, cô không nghe điện thoại sao?" Hứa Ngôn Sâm giật điện thoại của cô, mơ mơ màng màng nút trả lời, còn bật loa ngoài.
Giang Nguyệt: ...
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói hoảng hốt của Tần Di Di từ trong ống nghe truyền đến, ngữ khí hỗn loạn, giống như đang khóc: "Chị Giang Nguyệt, chị mau tới đây, A Nhiên xảy ra chuyện rồi!"
Kết quả chạy quá gấp, không cẩn thận đụng phải một người.