“Hiện tại, cô có thể thử.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt nói, vẻ mặt vẫn ôn hoà như trước: “Cô muốn cái gì cứ nói, không cần phải e ngại bất cứ cái gì cả.”
Giờ khắc này, nhịp tim của hai người bỗng chốc nhanh hơn một chút.
Giang Nguyệt nhìn gương mặt tuấn tú lãng tử gần trong gang tấc, bất giác nuốt nước miếng:
“Nếu như có thể, tôi hy vọng không có thêm người khác biết tôi bị rối loạn lưỡng cực.”
Cô cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi còn muốn quay phim, còn muốn tiếp tục làm diễn viên, tôi còn muốn ở trong nghề này, nên tôi không thể…”
Tiêu Kỳ Nhiên vốn tưởng rằng Giang Nguyệt sẽ đưa ra yêu cầu gì rất quá đáng, thậm chí đến cả việc cô sẽ huỷ hợp đồng với Giang San cũng đã nghĩ đến.
Chỉ là không nghĩ đến, điều cô muốn lại là điều này.
Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được bật cười: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô giữ bí mật. Người biết chuyện này chỉ có tôi và cô.”
Anh biết cô đang lo lắng về điều gì.
Sau khi nhận được câu trả lời như mong muốn, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên nở nụ cười chân thật, bình thản nói:
“Cảm ơn anh.”
Cô đã lo lắng chuyện này suốt cả một buổi chiều, cuối cùng thì đã có thể bỏ được tảng đá đang đè nặng trong lòng xuống, tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô: “Cho nên, bây giờ chúng ta có thể trở về?”
“Có thể.” Giang Nguyệt gật gật đầu, thay đổi hướng đi, chuẩn bị quay về theo đường cũ.
“Cô định đi bộ về?”
Còn đi bộ nữa?
Tiêu Kỳ Nhiên không có năng lực để đi bộ mấy ngàn mét trở về với Giang Nguyệt.
Anh không phải là người rảnh rỗi, cũng không có sức lực để làm chuyện rảnh rỗi này.
Giang Nguyệt còn chưa đi được mấy bước đã bị người phía sau ôm lấy.
“Đây cũng là một cách nghỉ ngơi đó thôi.”