Những gì Tiêu Viễn Phong đã chỉ trích cũng không sai. Vì ván cờ này, Tiêu Kỳ Nhiên đã liều lĩnh mạo hiếm mà chọn mũi dao hướng vào bẻn trong, điều đó cũng có nghĩa là đây là một trận chiến khốc liệt.
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên hiếu rõ hơn ai hết, nếu như dọn từ bên ngoài vào thì chác chắn sẽ không sạch được.
Vì vậy, nhất định phải dọn từ bẽn trong, vậy thì một số thứ đã bám rề sảu mới có thế thực sự được nhố tận gốc.
Cỏ như vậy anh mới có thế cỏ được thực quyền từ Tiêu Viền Phong.
Trong một số chuyện, anh sẽ cũng cỏ thế tự mình làm chủ.
Bắc Thành mưa không chỉ một ngày, bẽn ngoài xe mưa rào rào, ngay cả bẽn ngoài tòa nhà cũng đã được rửa sạch sẽ.
Bâc Thành khô ráo, hiếm có lúc nào cũng sương mù mờ mịt như vậy, giống như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cánh.
Nếu như Giang Nguyệt ở đây thì chắc chân cô ấy sẽ rất thích.
“Tiêu tống, có một việc tôi phải báo cáo cho ngài.”
Tiết An vừa điều khiển vô lăng vừa hướng về phía người đàn ông đang ngồi nhắm mắt ỏ phía sau nói:
“Hợp đồng của chị Giang Nguyệt và Giang San hai tháng sau sẽ hết hạn, Trần Duyệt đã nộp thủ tục chấm dứt hợp đồng. Hiện tại thủ tục này đang được tiến hành.”
Người đàn ông dường như bị những lời này đánh thức, chậm rãi nhấc mí mắt lẽn, ánh mat có chút hoảng hốt.
Đôi mắt sảu của anh phủ đầy tơ máu, hoàn toàn không đế ý đến việc phải nghỉ ngơi thật tốt.
Anh không đáp lại, chí châm một điếu thuốc, hạ kính xe xuống một chút.
Mưa cũng không lớn lẳm, nhưng vần có những giọt mưa xuyên qua khẽ hờ lọt vào bẽn trong:
“Nói tiếp đi.”
Tiết An nghe không ra ý của anh, chí đành tiếp tục nói: “Hợp đồng đã hết hạn, điều khoản cũng đều hợp lý, pháp lý bẽn kia không có lý do gì đế bác bỏ.”
“ừ.” Tiêu Kỳ Nhiên rít một hơi thuốc, rồi từ từ nhả ra khói.
Trong xe rất nhanh cỏ đầy những khói trắng lượn lờ, che khuất khuôn mặt của anh, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ cám xúc trên khuôn mặt anh.
Tiết An chỉ là người làm theo chỉ thị cúa người ta, cậu thật sự không thế hiếu nối những lý lẽ của ông chủ mình.