“Trần tổng có gì muốn nói thì cứ nói thẳng là được, không cần tốn nhiều công sức như vậy.” Giang Nguyệt khách khí nói, nhưng trong giọng nói cô lại lộ rõ vẻ xa cách.
Trần Tư Tê không nhanh không chậm, giơ tay nâng ấm trà lên, chậm rãi rót cho cô một tách trà nóng.
Anh ta có vẻ như là người rất biết hường thụ cuộc sống, bên cạnh bộ trà lại đặt một đồ trang trí từ những thập niên 50 của thế kỷ trước, đủ để nói lên thú vui của anh ta.
Giang Nguyệt còn chú ý tới, vừa rồi Trần Tư Tê còn dùng nước suối được lấy từ trong núi đưa bằng đường hàng không đến để pha trà.
Người có tiền, không thiếu nhất chính là những thú vui tao nhã mà tốn kém như vầy.
Cự tuyệt người đưa trà cho mình là rất thất lễ, Giang Nguyệt chỉ có thế đưa hai tay ra nhận lấy, chờ nhiệt độ nước không âm ấm, cô mới khẽ nhấp một ngụm.
Khỉ đưa đến gần cô có thể ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi. Sau khi trà vào miệng mùi trà lại càng toả ra trong khoang miệng, giữa môi và răng đều lưu lại hương thơm của trà.
Đây chính là trà chí dùng để chiêu đãi những vị khách quý.
Ấm đun nước còn đang sủi bọt trước quầy pha chế nhất thời lại trở nên im lặng.
“Lời tôi muốn nói tiếp theo đây sẽ rất mạo phạm, nhưng xin cô hãy kiên nhẫn nghe tôi nói xong.” Trần Tư Tê buông chén trà xuống, điềm tĩnh mà nhìn Giang Nguyệt.
“Tôi muốn mời cô, cùng tôi kết hôn.”
Trần Tư Tê vừa dứt lời, toàn bộ trà sảnh rõ ràng so với vừa rồi lại càng yên tĩnh hơn.
Một tia khách khí cuối cùng trên mặt Giang Nguyệt cũng biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt cười như không cười nói:
“Cho dù Trần tổng đã nói trước một câu kia, tôi vẫn cảm thấy rất mạo phạm.”
Đến nhã hứng uống trà của Giang Nguyệt cũng không còn, mặt cô không chút thay đổi mà đứng dậy, quyết định kết thúc cuộc trò chuyện lần này:
“Trần tống, thất lễ rồi.”
Trần Tư Tề cũng không nóng nảy, anh biết Giang Nguyệt tâm cao khí ngạo, tất nhiên cũng đã sớm đoán được sẽ kết quả như vậy.
Anh chống khuỷu tay lên quầy pha chế, lắc phần nước trà còn sót lại trong tách, thờ ơ nói: ‘Vậy cô tính làm cách nào có thể thoát khỏi Tiêu Kỳ Nhiên?”
Trần Tư Tê cũng không phải là nhà từ thiện gì, anh ta không có khả năng chỉ vì nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên dảy dưa với cỏ, liền phát tâm dùng chính hôn nhân của anh ta để cứu cô.