Giang Nguyệt quần áo xốc xếch quỳ trên sô pha, híp mắt nhìn Tiêu Viêm Chi, giọng nói khiêu gợi, mang theo âm điệu kéo dài: "Không tiếp tục sao?"
Đáp lại cô chỉ là cái nhìn giễu cợt của Tiêu Kỳ Nhiên.
Sau khi người đàn ông hoàn toàn rời đi, Giang Nguyệt mới chậm rãi từ trên ghế sô pha ngồi thẳng dậy, sửa sang lại chiếc váy ngủ xộc xệch, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Làn da của cô trắng mịn màng, không có bất kỳ vết sẹo hay vết thâm nào.
Trong gương, vết cắn trên xương quai xanh của cô càng rõ ràng hơn, da bị rách một chút, có chút máu rỉ ra.
Cô dùng nước vẩy lên, đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.
Tên khốn đó, chết tiệt!
…
Khi Tiêu Kỳ Nhiên chạy tới chỗ ở của Tần Di Di, cửa vừa mở ra, trong bóng tối đã có người nhào ra ôm chặt lấy thắt lưng anh.
Cơ thể anh cứng đờ ngay lập tức.
“A Nhiên, em sợ quá…”
Tiếng khóc của Tần Di Di từ trước người anh truyền đến, bất lực cùng tuyệt vọng: "Em mắc chứng sợ bị giam cầm, vừa rồi em ở trong phòng tắm một mình, suýt nữa thì..."
Chưa nói xong câu thì Tần Di Di đã lại bắt đầu khóc nức nở.
“Đừng sợ. Có tôi ở đây.”
Tiêu Kỳ Nhiên vỗ nhẹ vào lưng Tần Di Di, giọng nói rất dịu dàng, trấn an cô đến ngồi trên ghế sô pha.
Tiêu Kỳ Nhiên gọi đến quản lý tòa nhà để hỏi chuyện. Hóa ra là đang sửa đường ống nước, đã có thông báo gửi cho chủ nhà từ trước nhưng Tần Di Di lại không thấy.
Về phần mất điện, là do Tần Di Di sử dụng điện không đúng cách, dẫn đến bị sập cầu giao.