Cả người giống như vừa bị vớt lên khỏi mặt nước, hai mắt nhắm chặt, môi cũng vô cùng tái nhợt.
Trông yếu ớt và bất lực.
"Lạnh..." Giọng cô như tơ, gần như dùng hết sức lực mới thốt ra được một âm tiết.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên xanh mét, hắn lập tức ôm Giang Nguyệt thật chặt vào trong ngực. Nhưng cô vẫn run rẩy không ngừng trong lòng hắn, hô hấp đặc biệt nặng nề.
Nhiệt độ cơ thể Giang Nguyệt rất cao, ôm thôi cũng cảm thấy nóng tay.
Trong nháy mắt, Tiêu Kỳ Nhiên hoài nghi cô sắp không chịu nổi nữa.
"Giang Nguyệt, tỉnh lại." Anh trực tiếp ôm cô lên xe, ấn cô lên ghế phụ, còn không quên thắt dây an toàn cho cô.
Toàn bộ quá trình Giang Nguyệt đều giống như một con búp bê mặc cho người ta an bài, không có một chút tức giận.
Tiêu Kỳ Nhiên hoảng hốt đến khó có thể tự chủ, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi đưa cô đi bệnh viện. Cô không được ngủ!”
"Tôi lạnh... Tiêu Kỳ Nhiên..."
Giang Nguyệt cố gắng nâng mí mắt lên, đầu óc mơ màng thanh tỉnh một chút, thanh âm trở nên khàn khàn, yếu ớt nói: "Tôi lạnh quá..."
"Lạnh cũng là đáng đời cô."
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh nhạt, nhưng anh lại cởi bộ vest của mình ra, khoác lên người cô, che lại vào những nơi dễ bị gió lọt vào cho cô.
Khi khởi động xe, cũng bật máy sưởi ở mức tối đa.
Đầu óc Giang Nguyệt choáng váng, cô căn bản không phân biệt được hiện thực cùng mộng cảnh, chỉ cảm thấy chiếc áo khoác này rất ấm áp, không nhịn được muốn cuộn mình trong đó.
Cuối cùng, đầu của cô cũng bị chôn vùi trong chiếc áo của Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên mang theo Giang Nguyệt hỏa tốc chạy tới bệnh viện, đến phòng cấp cứu, được tiêm thuốc hạ sốt, lại nhận đơn thuốc. Sau đó mới lái xe đưa cô về Thụy Uyển.
Một phen giày vò, Giang Nguyệt cuối cùng cũng hạ sốt.
Thậm chí còn cảm thấy sảng khoái.