“Chỉ là một lời cảm ơn thôi sao?” Tiêu Kỳ Nhiên bĩu môi, châm chọc nói: “Giang Nguyệt, lời cảm ơn của cô đáng giá ngàn vàng sao?”
Giang Nguyệt rũ mắt, không nói gì.
Thông qua lời nói huyên thuyên của Tiết An trong xe, kết hợp với sự khiêu khích vừa rồi của Tần Di Di, đại khái cô cũng đoán được một hai điều:
“Khách hàng tối hôm qua là ai?”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng dừng trên mặt Giang Nguyệt. Một lúc lâu sau, anh mới hỏi ra miệng:
"Cô và Thịnh Sóc Thành của tập đoàn Thịnh Thế quen nhau từ khi nào?”
Hắn hỏi rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt cuồn cuộn màu mực.
Nghe được cái tên này, trên mặt Giang Nguyệt đầu tiên là toát ra mờ mịt, từng chút từng chút hồi ức chuyện trước đó, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó ở hành lang câu lạc bộ.
Sau khi cô bình tĩnh giải thích với Tiêu Kỳ Nhiên, khuôn mặt lạnh lùng và thờ ơ của người đàn ông vẫn không thay đổi chút nào.
Hắn dựa vào lưng ghế, giơ tay cởi hai nút áo sơ mi trên cùng, vẻ mặt lười biếng:
"Tâm tư đừng nặng như vậy, đặc biệt là đừng đặt ở chỗ không nên đặt.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.
"Một người khỏe mạnh, sẽ mang theo thuốc trợ tim tác dụng nhanh sao?"
Tiêu Kỳ Nhiên mân mê cây bút trên bàn, trong mắt lộ ra thâm ý: "Giang Nguyệt, cô tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích thích hợp."
Rõ ràng là đang nghi ngờ cô ý đồ khác.
Ánh mắt Giang Nguyệt bình tĩnh nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, cứ như vậy nhìn nhau khoảng một phút, cô ấy hít một hơi thật sâu.
"Tiêu Kỳ Nhiên, anh là người không có tư cách hỏi vấn đề này nhất."
Nói xong câu này, Giang Nguyệt không còn ý định ở lại trong phòng làm việc này nữa, đứng dậy muốn rời đi.