Trong suy nghĩ của Tống Du, Tiêu Kỳ Nhiên không thể đồng ý.
"Ừ, anh ấy đồng ý."
Nghe được câu này, Tống Du cười khẽ một tiếng: “Đây thật đúng là không giống chuyện mà A Nhiên có thể làm được.”
Giang Nguyệt chần chừ một chút, vừa định hỏi vì sao lại nói như vậy, Tống Du lại ho khan vài tiếng, vẻ mặt trịnh trọng:
"Nếu đã như vậy, tôi sẽ chỉ cô một ít kiến thức pháp luật liên quan trước."
Anh nhìn đồng hồ: “Chút nữa cô có rảnh không? Nếu còn có việc gì, thì chúng ta hẹn lúc khác.”
Nghe Tống Du nói như vậy, Giang Nguyệt lập tức quên mất mình muốn hỏi cái gì, vui vẻ trả lời:
“Chiều nay tôi cũng không có việc gì, có thể chăm chú nghe luật sư Tống giảng bài nha.”
Trong giọng nói của cô lộ ra ý cười, chọc Tống Du cũng cười theo: "Bạn học Giang đã chuẩn bị vở ghi chép rồi, vậy thì chúng ta lên lớp thôi."
Giang Nguyệt sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cải thiện bản thân. Trong quá trình Tống Du giảng, cô rất tập trung, còn đặt câu hỏi ở những chỗ cô không hiểu, sợ mình sẽ bỏ sót cái gì.
“Giang Nguyệt, cô đúng là một học sinh chăm chỉ đó.” Tống Du giảng xong một lượt, lại chân thành mở miệng khen ngợi.
Giang Nguyệt khiêm tốn xua tay bảo không phải, ngẩng đầu nhìn thời gian, hóa ra đã trôi qua hai tiếng rồi.
“Không có, là do luật sư Tống là một giáo viên tốt thôi. Bài giảng rất sinh động và hấp dẫn.” Giang Nguyệt khẽ mỉm cười:
“Cũng muộn rồi, tối nay tôi đãi luật sư Tống ăn cơm nhé. Coi như cảm ơn anh đã dạy cho tôi nhiều như vậy.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Giang Nguyệt hiện lên nụ cười dịu dàng, khiến người ta khó có thể từ chối.
Tống Du sững sờ nhìn vào mắt cô vài giây, cảm thấy hơi mất tập trung.
Sau khi phát hiện mình có chút thất lễ, mới nhanh chóng thu hồi tầm mắt, áp chế sự kinh diễm trong đáy mắt, vẻ mặt vẫn thoải mái như thường.
Trên khuôn mặt tuấn tú của anh nở một nụ cười, giọng điệu dí dỏm: “Cung kính không bằng tuân mệnh nha, vậy tôi liền…”
“Vậy hôm khác đi.” Tống Du khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, không lộ dấu vết cho Giang Nguyệt bậc thang đi xuống: