"Tôi chỉ mong em cho tôi một cơ hội để có thể mãi mãi bù đắp cho em, cho đến khi tôi cảm thấy không còn ân hận về tội lỗi của mình nữa."
Giang Nguyệt sửng sốt hai giây.
Anh đã sử dụng từ "mãi mãi".
Giang Nguyệt bất giác hỏi: "Mãi mãi là bao lâu?"
Tiêu Kỳ Nhiên sững sốt, sau đó anh ngước mắt lên cười: "Có nghĩa là rất lâu, rất lâu, mãi mãi...."
"Vậy mãi mãi là bao xa?"
Cô nghiêm túc hỏi, nụ cười của Tiêu Kỳ Nhiên dần dần biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc và trịnh trọng.
Anh nói từng chữ, như thể đó là một lời hứa: "Từ bây giờ cho đến khi tôi chết."
Một lúc sau, Giang Nguyệt mới mỉm cười, nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô.
Sự vĩnh cửu mà anh nói đến cuối cùng cũng đã có thời hạn.
"Anh thật sự sẽ lên kế hoạch." Cô cúi đầu xuống, dùng khăn giấy lau khóe mắt, nói ra suy nghĩ của anh trong một câu:
"Mặc cho anh đang khoác lên mình một lớp ngoài là đang cố gắng bù đắp đi chăng nữa, thì anh bù đắp cho tôi đến chết sao?"
"Bị em phát hiện rồi." Tiêu Kỳ Nhiên cũng cười cười, ngồi lại gần cô hơn:
"Anh chỉ muốn làm chuyện này thôi, nhưng có thể hay không, còn phải nghe câu trả lời của em nữa.”
Giang Nguyệt giả vờ do dự: "Vậy tôi cần phải suy nghĩ kỹ một chút."
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên rất bình tĩnh, anh cũng không bận tâm đến đáp án: "Mặc kệ em có đồng ý hay không, thì anh vẫn sẽ đi theo con đường riêng của mình."
Giang Nguyệt: "… Vậy, anh hỏi tôi làm gì?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười tủm tỉm, ánh mắt anh rơi vào trên chiếc cốc mà Thịnh Cảnh Tây vừa dùng, ánh mắt anh hơi trầm xuống,
"Tôi còn có một thắc mắc."
"Anh hỏi đi."
"Em và Thịnh Cảnh Tây đã phát triển đến bước nào rồi, hai người…”
Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa nói xong, điện thoại đặt trên bàn đã rung lên mấy lần.
Trước khi ăn, Tiêu Kỳ Nhiên đã tắt điện thoại trước, lúc này trong phòng chỉ có hai người họ, âm thanh rung lên rất rõ ràng.
Giang Nguyệt ân cần nói: "Anh trả lời điện thoại trước đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên vốn không có ý định trả lời, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, anh lập tức lấy điện thoại rồi đứng dậy rời đi.