Anh ôm chặt cô vào lòng, dùng sức đến nỗi vai cô gần như cảm giác được đau nhức.
Ánh mắt hai người chạm nhau, quấn chặt không rời, cuối cùng không biết là ai chủ động hôn trước.
Lúc đầu cổ họng Giang Nguyệt có chút nghẹn lại, nhưng dần dần đỡ hơn, cô vô thức đan mười ngón tay của hai người vào nhau, nhưng lại xem nhẹ một chuyện…
Người đàn ông đột nhiên nhăn mặt đau đớn, Giang Nguyệt chợt nhớ tới tay trái của anh đang bị thương, vội vàng tách ra, lo lắng hỏi:
“Có phải làm đau anh rồi không?”
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, nhìn thấy vết máu rỉ ra từ miếng gạc, anh thản nhiên nói:
“Nơi này không quá đau, nhưng nơi khác rất đau.”
Giang Nguyệt không rõ nguyên nhân, còn ân cần hỏi: “Đau ở đâu?”
Tiêu Kỳ Nhiên không trực tiếp trả lời cô mà nắm tay cô đặt đến nơi cần đặt, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Ở đây.”
“Nơi này đau quá, phải làm sao bây giờ?” Anh nửa đùa nửa thật hỏi cô.
Mặt Giang Nguyệt nóng bừng, vội vàng thu tay lại.
“Lưu manh.”
“Ừ.”
Về điểm này, anh luôn thú nhận.
Tiêu Kỳ Nhiên ra ngoài thay băng gạc một lần nữa, lúc anh quay lại, Tiết An cũng đi theo vào, trong tay còn ôm ga trải giường mới tinh.
Trong phòng bệnh còn có một cái giường trống khác, Tiết An nhanh chóng trải ga giường và chăn bông lên, sau đó quay người báo cáo với Tiêu Kỳ Nhiên:
“Tiêu tổng, đã sắp xếp xong rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Vất vả rồi.”
Giang Nguyệt khó hiểu: “Tối nay anh muốn ngủ ở đây à?”
“Vừa rồi đã hứa với em.” Anh thản nhiên trả lời: “Tôi sẽ luôn ở bên em, một tấc cũng không rời.”
“... Tôi tưởng anh đùa.”
“Tôi không bao giờ đùa.” Anh dừng lại: “Đặc biệt là khi liên quan đến em.”
…
Vậy là Tiêu Kỳ Nhiên thật sự ngủ ở chỗ này một đêm.
Bởi vì tình trạng của Giang Nguyệt cũng không quá nghiêm trọng, cô ở phòng bệnh bình thường, Tiêu Kỳ Nhiên cũng chịu khó ngủ trên giường bệnh một đêm.
Nhìn đáy mắt anh phát xanh vì cả đêm ngủ không ngon, Giang Nguyệt cảm thấy có chút áy náy, hỏi hôm nay có thể xuất viện không.
“Có thể, em muốn đi đâu?” Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, hỏi ý của cô.
Kể từ hôm qua, anh đối với Giang Nguyệt là nói gì nghe nấy.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, nói với Tiêu Kỳ Nhiên: “Tôi còn chưa muốn trở về. Tôi chưa nghĩ ra cách đối mặt với chị Trần và những người khác...”