Theo anh, mỗi người đều có những vấn đề tâm lý nhất định do áp lực cuộc sống, gia đình, điều này là bình thường và không cần phải quá đặc biệt.
Việc điều trị tâm lý là điều đau đớn, nhưng nếu có được một bác sĩ tâm lý giỏi thì hiệu quả sẽ tự nhiên tăng gấp đôi.
Tiêu Kỳ Nhiên thực sự rất kỹ càng, gần như đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ chờ đợi câu trá lời của Giang Nguyệt.
Về việc phải đợi bao lâu, anh cũng không nghĩ tới.
Nhưng vẫn là câu nói đó – anh có rất nhiều thời gian để chờ cô.
Cuối cùng, Giang Nguyệt hít một hơi thật sáu, khẽ mỉm cười: “Vậy thì đi gặp bác sĩ đi, vì anh Tiêu đã thành tâm như vậy mà.”
Khi cò gọi “anh Tiêu”, giọng điệu hơi cao lên của cô có cảm giác kiêu ngạo, giống như một chiếc lông vũ cọ vào chóp trái tim anh.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại.
Lần tới khi ở trên giường, phái để cho cô gọi thêm vài lần nữa…
Ăn trưa xong, Tiêu Kỳ Nhiên dẫn Giang Nguyệt tới phòng khám tâm lý của Chu Thành, đối phương đã đợi cô rất lâu.
Trước khi gặp Giang Nguyệt, anh ta đã tìm hiểu chuyện gần đây xảy ra và có một chút suy đoán đơn giản về tình trạng hiện tại của cô.
Nhìn thấy Giang Nguyệt mặc áo khoác màu be xuất hiện trước mặt mình, Chu Thành mỉm cười:
“Giang tiểu thư vẫn xinh đẹp như xưa.”
Cô không quá hốc hác, có thế thấy cô đã suy nghĩ rất nhiều về cách ăn mặc, thậm chí còn thoa son bóng, điều này cho thấy cô ấy vần có thái độ tích cực.
Đây là một điều tốt.
“Cám ơn.” Giang Nguyệt lễ phép cảm ơn, quay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
“Tiêu tống chỉ có thể đưa đến đây.” Chu Thành nói: “Anh có thế đợi ở ngoài cửa, hoặc là xuống lầu nghỉ ngơi.”
Tiêu Kỳ Nhiên hiểu ý gật đầu, ánh mắt chỉ rơi vào trên mặt Giang Nguyệt: “Tôi ở ngay cửa, có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Giang Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoài ra…” Tiêu Kỳ Nhiên chuyển ánh mắt về phía Chu Thành, khí chất dịu dàng đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Bác sĩ Chu, tôi biết anh rất chuyên nghiệp, nhưng tôi hy vọng anh có thế dừng lại bất cứ lúc nào khi cô ấy cảm thấy không thoải mái.”
Một số bác sĩ sẽ dùng biện pháp quyết liệt đế giúp bệnh nhân nhanh chóng phục hồi, đây có thể là một phương pháp điều trị đúng đắn, nhưng có thế không phù hợp với Giang Nguyệt.
Anh không muốn cô gặp phải bất cứ rủi ro nào.
“Đừng lo lắng, phương pháp điều trị của tôi luôn đặt trái nghiệm của bệnh nhân lên hàng đầu.” Chu Thành gật đầu cười:
“Vậy chúng ta vào trong thôi, Giang Nguyệt.”
Sau ba giờ trị liệu tâm lý, bên ngoài trời đã tối.
Khi cửa mở ra, Tiêu Kỳ Nhiên đang đứng ngoài cửa như đã nói lúc trước, lẳng lặng chờ đợi.
Trong thời gian dài chờ đợi, anh thậm chí không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn hay cáu kỉnh.
Sự kiên nhẫn của anh thật đáng kinh ngạc.
Chu Thành lấy thuốc đưa cho Giang Nguyệt, dặn cô uống thuốc đúng giờ, đồng thời nhắc nhở Tiêu Kỳ Nhiên giám sát cô, không được lén lút ngưng uống thuốc.
“Tôi sẽ để mắt tới cô ấy.” Tiêu Kỳ Nhiên giọng nói trầm thấp, tâm tình rất ổn định: