Nếu nói tất cả những chuyện này đều dựa vào ngẫu nhiên và may mắn thì chỉ có kẻ ngốc mới tin vào những lời nói dối này.
Tiêu Kỳ Nhiên chỉnh đầu cô để cô gối đầu thoải mái hơn, chỉnh lại phần tóc đã che đôi mắt cô: “Anh chỉ làm một chút, còn lại đều dựa vào em hoàn thành nó.”
“Nhưng chuyện này đã rất hoàn hảo rồi, không thể nào xảy ra sai sót gì nữa.”
Tiêu Kỳ Nhiên cười một tiếng, nói với cô: “Sao có thể được? Giang Nguyệt, em là một diễn viên. Nếu bộ phim không đủ hay thì cho dù có bỏ tiền ra ủng hộ cũng chỉ là một bộ phim vô nghĩa, những người đánh giá phim ảnh đó không phải là kẻ ngu ngốc.”
“Tuy nói như vậy…” Giang Nguyệt cố gắng tìm lý do: “Nhưng em là nữ chính của bộ phim điện ảnh này, trách nhiệm của em là phải diễn thật tốt bộ phim này, bất kể sau đó có xảy ra chuyện gì, đây là yêu cầu chuyên môn của em.”
“Em nói đúng.” Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt xuống, nhìn vào đôi mắt cô: “Em đã làm rất tốt những việc em phải làm, chuyện còn lại cứ giao cho anh là được.”
Lúc anh nói những lời này, trong lòng đã có một sự hài lòng và chắc chắn nhất định.
“Nguyệt Nguyệt, anh là một người kinh doanh, trước khi làm việc gì anh cũng sẽ chuẩn bị trước kết quả và rủi ro có thể xảy ra, đây là bản năng của anh; tất nhiên trước khi lập kế hoạch, anh phải có một quân cờ tốt, nếu không tất cả mọi chuyện đều sẽ uổng phí.”
“Anh xem em là một quân cờ.” Giang Nguyệt bĩu môi, đột nhiên bắt đầu suy nghĩ từng chữ trong câu nói của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên bất lực xoa môi cô: “Em biết anh không có ý đó, đừng làm khó anh.”
Anh vừa dỗ dành cô vừa nói: “Mọi chuyện liên quan đến em, anh chưa bao giờ quan tâm đến chuyện được mất, hoặc là thành công hoặc là thất bại; đây đều là thành quả cho sự nỗ lực của em, anh đương nhiên không đành lòng để bộ phim điện ảnh này bị hắt nước bẩn, nó xứng đáng có được nhiệt độ và sự nổi tiếng của nó.”
Anh cũng biết rất rõ cô đã nỗ lực và bỏ bao nhiêu tâm huyết cho bộ phim điện ảnh này.
Thậm chí vào lúc bệnh tình của cô ở trong tình trạng nghiêm trọng nhất, cô vẫn không bao giờ nói ngừng quay, vẫn luôn cắn răng quay xong cảnh quay ngày hôm đó.
Vì vậy mà cô thậm chí còn bị rối loạn lưỡng cực, suýt nữa đã bị chết đuối, có thể tưởng tượng được ý nghĩa của bộ phim điện ảnh này đối với cô.
Nếu cô là con diều bay lượn trên bầu trời cao, tất nhiên anh phải tạo ra cơn gió để giúp cô có thể vững vàng bay cao và bay xa.
Giang Nguyệt dẩu môi, nghe được những lời anh vừa nói giống như đang kể chuyện lại giống như đang tỏ tình, trong lòng cô dường như được ngâm trong nước nóng, cô lật người lại, đối mặt với anh:
“Anh đối với em tốt như vậy, có phải em nên làm gì đó để báo đáp anh không?”
Thấy cô nghiêm túc hỏi, Tiêu Kỳ Nhiên bật cười, trong giọng nói có chút dịu dàng: “Như vậy, đại minh tinh yêu quý, em muốn làm cái gì để đền đáp cho anh đây?”
Giang Nguyệt nuốt khan, đôi mắt chớp chớp liên tục: “Không phải anh nói khi nào em có thời gian thì dẫn em đến gặp Tô phu nhân sao? Mấy ngày tới em có thời gian.”
Lúc cô nói có chút mất tự nhiên, thậm chí còn tự tìm cho mình một đường lui: “Nếu không được thì chúng ta phải chờ đến năm sau, chị Trần nói bộ phim có thể sẽ được công chiếu vào dịp Tết, đến lúc đó em sẽ rất bận…”
Nhìn bộ dạng giả vờ ra vẻ đàng hoàng của cô vô cùng đáng yêu.
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt, khóe môi cong lên, không nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn cô.
Cho dù là một bài kiểm tra khó thì cũng phải vượt qua.
Nhưng cô không muốn để anh một mình đương đầu với tất cả giông bão, mà cô sẽ chủ động bước đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh, muốn đi cùng anh.
Tương lai vẫn còn núi cao mà đường đi lại rất dài.
Nhưng thật may mắn là chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau.
Vốn dĩ Tiêu Kỳ Nhiên là vì muốn thể hiện sự quan trọng của cuộc gặp mặt lần này nên muốn chọn địa điểm là một khách sạn ở trung tâm thành phố.
Nhưng Giang Nguyệt lại từ chối, nói Tô Gia Lan ngồi trên xe lăn đi lại không tiện, vẫn nên trực tiếp đi đến nhà họ Tiêu thì tốt hơn.
Hơn nữa, lần đầu tiên cô và Tô Gia Lan gặp mặt là ở nhà chính của nhà họ Tiêu.
Bắt đầu từ nơi nào thì nên kết thúc từ chỗ đó, đây là điều mà Giang Nguyệt muốn.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên bước qua hành lang và đại sảnh quen thuộc, trong lòng Giang Nguyệt lại lo lắng bồn chồn như gõ trống.
Tô Gia Lan đang ở trong sân nhà sau, hoa mọc ở đó đều đã khô héo, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi của hai cái cây lớn. Trên mặt đất phủ đầy cánh hoa và lá rụng khô héo, hôm nay không có ai đến đây dọn dẹp.
Mà cô cũng vậy.