Tiêu Kỳ Nhiên luôn có sự kiên nhẫn vô tận với Tần Di Di, nhẫn nại dỗ dành:
“Vừa rồi bên cảnh sát đã gọi điện thoại thúc giục, Di Di ngoan, nghe lời.”
Nghe vậy, Tần Di Di chỉ còn cách cụp mắt xuống, không vui bĩu môi: “Vậy anh hôn em một cái, em sẽ tha thứ cho anh.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt của Tần Di Di lại gắt gao nhìn chằm chằm Giang Nguyệt. Như đang muốn tuyên bố chủ quyền với cô.
Giang Nguyệt mím môi, vô thức nhéo ngón tay, không rảnh tiếp tục nghe bọn họ tán tỉnh:
“Tôi ra ngoài đợi anh.”
Cô đặt cuộn cơm trong tay lên bàn cạnh giường bệnh, xoay người mở cửa.
Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ giọng dỗ dành Tần Di Di: "Ăn cơm trước đi."
“Em không thích cơm cuộn nhất.” Tần Di Di cau mày than thở, sau đó nhỏ giọng gọi: “Chị Giang Nguyệt, mua cho em cái khác được không?”
“Chỉ có cái này, không muốn ăn có thể nhịn đói.” Giang Nguyệt không kiên nhẫn, lạnh lùng bỏ lại câu này xong liền đi ra ngoài.
Nhìn thấy Giang Nguyệt rốt cục rời khỏi phòng, Tần Di Di trong mắt hiện lên sự khoái trá của người thắng cuộc.
…
Giang Nguyệt không đợi lâu, Tiêu Kỳ Nhiên từ trong phòng bệnh đi ra, trên mặt không còn chút dịu dàng nào như đối với Tần Di Di, chỉ còn lại sự lạnh lùng:
“Đi thôi.”
Giang Nguyệt cúi đầu đi theo.
Khi lên xe, cô theo thói quen ngồi ở ghế sau, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên chế giễu cô coi mình là tài xế. Vì vậy cô chỉ còn cách mở cửa lần nữa, ngồi ở ghế phụ.
Lúc trước ngồi ở hàng ghế sau cô không có cảm giác gì, Giang Nguyệt vừa ngồi ở hàng ghế đầu liền ngửi thấy mùi dâu tây ngọt ngào, khẽ nhíu mày.
“Anh đổi nước hoa của xe rồi à?” Giang Nguyệt không có giọng điệu gì hỏi một câu.
“Tôi đưa cô về?” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên không mặn không nhạt.