Truyện Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư - Thanh Sắc Vũ Dực : chương 40: mở đầu sóng gió (10)
Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư - Thanh Sắc Vũ Dực
-
Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 40: Mở đầu sóng gió (10)
【Hệ thống: Tình huống khẩn cấp, hệ thống tự động mở ra hình thức tự cứu cho ký chủ, có thể sẽ tạo thành tổn thương nhất định đối với thân thể ký chủ, bất quá có thể chữa khỏi.】
Trong nháy mắt ngón tay Phong Liệt Vân sắp chạm đến ấn đường Lê Hân, thời gian phảng phất như đọng lại, trước mặt Lê Hân tự động bắn ra những lời này. Hắn chưa kịp phản ứng, ngón tay đã không tự chủ dùng bịt lấy lỗ tai dưới sự khống chế của hệ thống. Thế kỷ 21, những ca sĩ có giọng cá heo nổi tiếng rất ít khi bịt tai khi trình diễn âm cá heo, bởi vì phần lớn bọn họ phát ra đều là âm nuốt, lợi dụng sự rung động dây thanh quản của mình để khống chế âm cao và âm chuẩn. Chỉ có hai vị giữ kỷ lục Guinness thế giới là 'yêu nữ' giọng cá heo Georgia Brown người Brazil và nam ca sĩ Adam Lopez người Australia, hai người bọn họ có âm vực như nhau, chạm tới 8 quãng tám, mà khi hai người bọn họ phát ra âm cá heo, sẽ tự nhiên dùng ngón tay đè lại phần dưới lỗ tai.
Điều này là do tiếng huýt quá cao, hơn nữa phương pháp phát sinh khác với người thường, không đi qua dây thanh quản. Dùng cách chính xác để huấn luyện nuốt âm, là việc mỗi người đều có thể học được, mà tiếng huýt cũng chính là âm cá heo chân chính thì khác. Giọng nói trời sinh của hầu hết mọi người là không thể phát ra loại âm thanh này, trăm triệu không thể kêu loạn.
Nhưng giờ phút này, Lê Hân dưới sự thao tác của hệ thống, đột phá giới hạn C6 vốn có của mình, âm vực liên tục lên cao, dây thanh quản cùng khoang ngực ở trạng thái cộng hưởng đặc biệt, phát ra đến khoảng A9, âm cao chạm tới 2 kỷ lục Guinness thế giới ở thế kỷ 21.
Chất giọng cao vút lại khủng bố, tinh thần lực Lê Hân lúc này bị hình thức hệ thống tự cứu cưỡng chế đề cao lên cấp 4, tinh thần lực có thể hóa thành năng lượng thực tế công kích lấy tốc độ truyền dẫn tinh thần hình thành một lồng phòng hộ trước ở ấn đường Lê Hân, khó khăn lắm mới chặn được kích thứ nhất của Phong Liệt Vân! Mọi người đều biết, vận tốc ánh sáng là 300.000 km mỗi giây, tốc độ ánh sáng và điện cùng với tín hiệu truyền trong cơ thể người đều giống nhau, nói cách khác, tốc độ tinh thần và ánh sáng là như nhau.
Phong Liệt Vân rất nhanh, nhanh đến nổi nhân loại bình thường căn bản chưa kịp phản ứng, đã lập tức mất mạng. Mà dù y có nhanh hơn nữa, thì so ra cũng thua ánh sáng.
Tinh thần lực hình thành một lá chắn ngăn trở Phong Liệt Vân, tranh thủ một chút thời gian cho âm cao của Lê Hân. Âm thanh truyền trong không khí với tốc độ 340 mét mỗi giây, khoảng cách giữa Lê Hân và Phong Liệt Vân bất quá chỉ có 10 cm, chỉ mất 1/34000 giây, Lê Hân nâng cao âm thanh sau đó tinh thần lực liền hung hăng đâm vào đại não Phong Liệt Vân! Tốc độ của Phong Liệt Vân đúng là vượt qua vận tốc âm thanh, bất quá thời gian quý giá chuẩn xác che chắn vậy là đủ rồi.
Âm thanh tuyệt đẹp nhưng cao vút hòa với tinh thần lực hung hăng đâm vào đầu Phong Liệt Vân, xung kích còn đáng sợ hơn lúc trở thành vật thí nghiệm ở viện nghiên cứu hơn 50 năm trước, như sóng cuộn biển khơi đang cọ rửa đại não y. Bao nhiêu năm rồi, hầu hết thời gian tinh thần Phong Liệt Vân đều ở trong trạng thái bất thường, thời điểm ngẫu nhiên thanh tỉnh, y cũng không biết bản thân đang ở đâu, không biết vì sao mình còn sống. Mỗi một lần thanh tỉnh, xung quanh chỉ có thi thể đếm không hết bên cạnh.
Năm mươi năm trước lúc rơi xuống từ tòa nhà cao tầng, khoảnh khắc sắp tiếp xúc với mặt đất, nguy cơ tử vong khiến y thanh tỉnh trong vài giây, khi đó Phong Liệt Vân đoạt lấy một chiến hạm, tùy tiện chọn một tinh cầu gần Emir trên tinh đồ rồi lại mất ý thức. Sau khi tỉnh lại, y đang ở trên một tinh cầu hoang, bên người là xác chiến hạm, y thậm chí không biết nơi này có phải mục tiêu của mình hay không, mà nguồn năng lượng đáng thương của chiến hạm làm thế nào giúp y thành công đến được tinh cầu này.
Trong mắt y không lưu bất cứ ai, cũng không có người nào ở lại trong lòng y. Nhưng trong âm thanh đáng sợ lại tuyệt đẹp như tiếng trời vừa rồi kia, mắt y lần đầu tiên rõ ràng, đầu y lần đầu tiên thanh minh, một thiếu niên sắc mặt tái nhợt rơi vào đáy mắt Phong Liệt Vân.
Âm cá heo A9, thay vì nói là một cách ca âm cao thú vị, chi bằng nói là một loại thiên phú, một loại dị năng mà phàm nhân không thể có được, dây thanh quản của người bình thường tuyệt đối không thể phát ra loại âm cao khủng bố này. Ngay cả khi âm thanh dưới sự cưỡng chế của hệ thống mà tăng lên, lấy chất giọng của Lê Hân cũng vô pháp duy trì quá lâu, ngắn ngủi vài giây, dây thanh quản của hắn đã bắt đầu phát ra một thứ tiếng nát vụn, không thể tiếp tục duy trì, Lê Hân ho khan dữ dội, máu tươi tràn ra từ miệng. Đôi mắt trước mặt vẫn còn đỏ ngầu, thế nhưng nam nhân rõ ràng đã bình tĩnh lại kia vươn tay sát sát khóe miệng hắn, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Dù tỉnh lại thì đã sao? Tám tuổi bắt đầu kiếp sống của thể thực nghiệm, 50 năm sau tinh thần mịt mờ mà tàn sát, Phong Liệt Vân đã sớm đánh mất giá trị quan thế giới quan cùng nhân sinh quan vốn có của con người. Không có bất cứ người bình thường nào có thể chấp nhận kẻ phạm tội hai tay đầy máu như y, khi tỉnh lại giữa núi thây biển máu, y có thể khóc lóc sám hối vì hành động của mình sao? Phải có tinh thần cường đại và năng lực tự lừa dối mình thế nào, mới có thể tự nói với bản thân, những điều này đều được làm ra dưới trạng thái mất lý trí, không liên quan tới mình?
Không, có lẽ chỉ có tác dụng ngược. Một người vẫn luôn giết chóc, thay vì làm y thanh tỉnh, chi bằng vẫn luôn điên cuồng đi.
Vì thế y vươn tay, nhẹ nhàng mà bóp chặt cổ Lê Hân, hằn ra 10 dấu tay ghê người.
Thấy Phong Liệt Vân nghi hoặc nhìn về phía ngón tay mình, Lê Hân liền lồi (?). Nhân gia căn bản không dùng lực mà mình đã thiếu chút nữa bị bóp chết, nếu như dùng sức...... Trời ạ, hắn hoàn toàn không dám khiêu chiến lực thừa nhận xương của mình.
Tuy rằng trước mắt Phong Liệt Vân giống như đã khôi phục bình tĩnh, nhưng rõ ràng y không bình thường, a uy! Hệ thống, hình thức tự cứu của mày rốt cuộc làm cái gì, chỉ có vài giây âm cá heo đã đem dây thanh quản của ta chấn rụng trở về a? Hình thức tự cứu ít nhất cũng khiến ta thoát khỏi nguy hiểm chứ a (╯‵□′)╯ ︵┻━┻
Bất quá giờ phút này không có thời gian để Lê Hân đưa ra đánh giá kém cho hệ thống, dù sao trước mắt người này đã không còn nhìn một cái liền hạ sát thủ, kia còn chờ gì nữa, gảy tỳ bà thu fans a! Cần phải tĩnh lặng, nhạc khúc có thể trấn an lòng người, còn phải có hiệu lực thập phần tốt, dùng khúc nào thì tốt đây?
Cũng may lúc này hệ thống là vạn phần hữu lực, Lê Hân ôm tỳ bà, trước mặt đột nhiên sáng lên một dòng nhắc nhở: 【Mức độ thuần thục tỳ bà đạt tới 100, nhạc cụ cơ bản đến mãn cấp, đưa tặng một trong mười đại cổ khúc Trung Quốc, khúc tỳ bà 《Tịch Dương Tiêu Cổ》, mặc định 10 lần hình thức hướng dẫn cấp đại sư, sử dụng hay không? Có / 】
Hệ thống có phải mỗi lần đều thiếu tôn trọng người như vậy hay không, hoàn toàn không cho lựa chọn 'Không' =_=
Bất quá quyết đoán chọn 'Có', Lê Hân biết rõ 《Tịch Dương Tiêu Cổ》 là một khúc thế nào. Có lẽ mọi người không quen thuộc với cái tên《Tịch Dương Tiêu Cổ》này, thế nhưng khúc đàn tranh《Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ》được cải biên từ nó lại là danh khúc mà ai cũng quái chá .
《Tịch Dương Tiêu Cổ》 là khúc tỳ bà dài, khúc 《Ngư Chu Xướng Vãn 》 trước kia bất quá chỉ bằng một đoạn của《Tịch Dương Tiêu Cổ》, mà toàn bộ nhạc khúc ước chừng có hơn 10 đoạn. Nhạc khúc này là một bản trữ tình nhẹ nhàng, toàn luật (61) tao nhã tốt đẹp, miêu tả ra một cuộn tranh sơn thủy thanh lệ, tuyệt đối có công hiệu trấn an lòng người.
Lựa chọn 'Có' mặc định, đại sư bám vào người, ngón tay Lê Hân đặt trên tỳ bà, giai điệu nhẹ nhàng tuông ra.
Phong Liệt Vân hoàn toàn không hiểu thiếu niên trước mặt đây một bên nghiến răng nghiến lợi một bên ôm thứ kỳ quái kia là đang làm gì, y hiếm khi được thanh tỉnh, lại còn có thể tỉnh trong thời gian dài như vậy, đều do người trước mặt này ban tặng. Phong Liệt Vân vốn là người vô cùng thiếu kiên nhẫn, muốn xách cổ thiếu niên trực tiếp mang người đi, đáng tiếc thiếu niên thật sự quá yếu ớt, y dùng sức lực nhỏ nhất cũng thiếu chút nữa bóp chết con kiến hình người này, nên chỉ có thể buông ra.
Bởi vì âm thanh cao vút dễ nghe kia, Phong Liệt Vân đem sự kiên nhẫn không nhiều lắm của mình cho Lê Hân, y chờ xem thiếu niên lấy đồ vật cổ quái kia làm gì. Chỉ thấy ngón tay hắn đặt trên dây đàn, nhẹ nhàng khêu động, tiếng nhạc duyên dáng uyển chuyển từ tai tiến vào trong đầu Phong Liệt Vân.
Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp của nhân gian, không có bao nhiêu sắc thái hoa mỹ, chỉ có một buổi hoàng hôn yên tĩnh. Trống chiều tiễn đi hoàng hôn, tiếng tiêu nghênh đón trăng tròn, mọi người kéo lên cánh buồm mỏng, tạo nên hai mái chèo; hai bờ núi rừng trùng điệp xanh biếc, giữa ánh trăng rực rỡ. Hai mái chèo lướt qua mặt nước, một vòng minh nguyệt trắng muốt nổi lên gợn sóng vỡ vụn, nhộn nhạo trên mặt nước.
Núi sông không phải cực kỳ đẹp đẽ, không phải khoe sắc muôn màu, chỉ là những cây cầu nhỏ bình thường, hoàng hôn ven sông, ánh trăng gợn dưới mặt nước, lại có một loại lắng dịu cùng yên lòng đến cực đỉnh.
Tiếng tiêu trống trong buổi chiều tà, nhụy hoa đung đưa trong gió. Mặt trăng đằng sau dãy núi cao. Mặt trời lặn dần xuống nước, âm thanh của mùa thu, cùng hai loài cây phong và địch. Nơi sông núi giao nhau hiếm có. Tiếng tiêu sáo vang lên giữa những làn cây. Nhìn ra dòng sông buổi hoàng hôn. Tiếng hát vọng ra từ thuyền đánh cá vào buổi chiều tà. Bóng tịch dương trở về trên thuyền, 10 đoạn mỹ cảnh của《Tịch Dương Tiêu Cổ》, mỗi một đoạn đều làm người vui vẻ thoải mái như vậy.
Đó là nơi mà cả đời Phong Liệt Vân cũng không thể đến được, dù khát cầu cũng không dám hy vọng xa vời.
Y không phải một A Mộc từng chịu tổn thương tinh thần, kiếp sống hàng năm trong viện nghiên cứu làm hai mắt y nhuộm đầy màu đỏ, tuy thần trí đã khôi phục nhưng cũng vô pháp tản ra. Khi thanh tỉnh trong mắt vĩnh viễn luôn là một mảnh huyết đỏ, đều là thảm trạng do tự tay mình tạo nên, mà ngay cả thời gian sám hối y cũng không có.
Chỉ có ký ức vui vẻ không ai quan tâm khi còn sống ở cô nhi viện, lại bị hiện thực tàn khốc này phá huỷ.
Đàn xong một khúc dài đằng đẵng, cổ họng bị hỏng của Lê Hân không thể hát lên, chỉ có thể lẳng lặng mà đàn tấu. Toàn bộ nơi duy tu một người sống cũng không còn, Phil đang vội vàng tìm kiếm Phong Liệt Vân căn bản không nghĩ tới, tên ma vương giết người này sẽ chạy đến địa phương vắng vẻ như nơi duy tu, một mặt an bài thủ hạ tìm ở chỗ đông người. Người ở chỗ duy tu đa số đều là nhân viên ngoài biên chế của Fire, loại chuyện khẩn cấp này cũng không tìm tới bọn họ. Phil không nhận được liên lạc, chỉ có thể suy đoán vị trí Phong Liệt Vân dọc theo đường xuất hiện của y.
Người bị giết nhiều nhất, chính là quảng trường nơi Lê Hân đàn《Cải Thìa Nhỏ》 năm đó, 12 hắc gặp nạn mới khiến hắn bị hệ thống đánh thức. Thục Liêu nắm được hiện trạng, đã bị Phong Liệt Vân tóm lấy. Nếu là Giả Lệ Nhĩ và Áo Lạc Tư đi theo ngược lại cũng có thể kịp lúc thông báo cho Phil, chỉ là sau khi 2 tên này xác định không có gì nguy hiểm, liền cài một tầng phòng hộ cho Lê Hân rồi chạy đến nơi vắng vẻ đánh pháo a! Suốt ba ngày trên chiến hạm vận tải bọn họ chưa sinh hoạt vợ chồng, điều này đối với vợ chồng có tinh lực tràn trề kia mà nói căn bản là khổ hình.
Cũng may bọn họ không ở gần đây, nếu không đối mặt với Phong Liệt Vân, bất quá cũng chỉ là vấn đề một giây hai giây. Không có ai sẽ đi để ý mấy chục con kiến bị dẫm chết dưới chân.
《Tịch Dương Tiêu Cổ》 vô cùng dài, phải mất ít nhất 1 giờ để đàn hết toàn bộ. Phong Liệt Vân lắng nghe một lúc, giật mình phát hiện bản thân thế mà đã thanh tỉnh vượt qua 10 phút, liền một phen ôm lấy eo Lê Hân, thấp giọng nói: "Ngươi tiếp tục nghịch cái thứ kia, bằng không ta không đảm bảo mình có thể lỡ tay bóp chết ngươi hay không."
Lông mi Lê Hân run lên, quả nhiên 'nghe lời' mà tiếp tục đàn tấu ( kỳ thật là hình thức hướng dẫn cấp đại sư một khi đã mở ra thì không đàn xong sẽ không thể ngừng lại), Phong Liệt Vân vừa lòng mà gợi lên khóe miệng, tùy tiện tìm một chiếc chiến hạm không biết đã bảo dưỡng chưa của trung tâm, thấy năng lượng còn đầy, liền thô bạo nhét Lê Hân vào.
Cũng may thử nước lần trước y thiếu chút nữa đã bóp chết Lê Hân, nên động tác lúc này cũng tương đối nhẹ. Bất quá căn cứ đau đớn trên người, Lê Hân xác định chỉ cần là nơi bị người này chạm qua, nhất định đều xanh tím xanh tím.
Sau đó, Lê Hân nhớ lại bản thân từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị bắt cóc, ngẫm lại cũng cảm thấy đặc biệt thần kỳ. Kẻ bắt cóc tay chân nhẹ nhàng, dùng lực đạo mà cả cuộc đời này cũng chưa từng dùng qua thật cẩn thận đem phiếu thịt bỏ vào xe, phiếu thịt không la không giãy giụa chút nào, còn đang điên cuồng mà gảy tỳ bà. Tiếng tỳ bà của phiếu thịt vô cùng yên tĩnh du dương, biểu tình thì lại thảm không nỡ nhìn.
Kỳ thật, nếu chỉ đơn giản bị bắt cóc thì Lê Hân cũng sẽ không có vẻ mặt như mắt sắp rớt tròng thế này, mà là hắn nhìn thấy một loạt nhắc nhở của hệ thống xuất hiện trước mặt mình: 【Đạt được một fans biến thái, số thuần fans hiện tại là 10002, thỉnh ký chủ chú ý an toàn của bản thân.】
Trước kia nhắc nhở fan não tàn tử trung đều là thỉnh ký chủ chú ý khống chế cảm xúc fans, hiện giờ fans biến thái thì chú ý an toàn của bản thân là cái quỷ gì! Chẳng lẽ người này ( lúc này Lê Hân còn chưa biết thân phận của Phong Liệt Vân) định mang hắn về làm hàng trưng bày sao? Kia mình hiện tại còn không chạy, gảy tỳ bà làm cái lông gì! Hình thức cấp đại sư mày có thể ngừng lại hay không, nghĩ cách để ta chạy nhanh a!
【Hệ thống: Hình thức hướng dẫn cấp đại sư một khi đã mở thì không thể ngừng lại, ký chủ cũng rõ lúc trước đàn liên tục 10 lần có bao nhiêu điên cuồng, hiện tại chỉ có 1 lần mà thôi.】
Lê Hân: "......"
Cho nên hệ thống mày là đang phun tào đi, đúng không! Đừng giả vờ với ta, ta biết mày có ý thức có thể phun tào, ngày thường luôn là máy móc cao lãnh, khi gặp phải tình huống nguy cơ mày liền phun tào, mày rốt cuộc có IQ không!
Mà giờ phút này, tâm trạng Phong Liệt Vân lại tốt đẹp hiếm thấy, ngồi trên chiến hạm phát hiện Lê Hân một đường đều ngoan ngoãn mà không ngừng đàn tấu, âm nhạc và sự tỉnh táo làm tâm tình y càng tốt. Duỗi tay sủng ái mà xoa khuôn mặt nộn nộn của Lê Hân: "Thật ngoan."
Ân, khuôn mặt xuất hiện hai dấu tay xanh đen xanh đen, Lê Hân đã đau đến chết lặng.
Hiện tại đừng nói thăng cấp, ngay cả suy nghĩ bình thường cũng làm không được.
Lúc hắn đang đến tinh cầu Emir, bị fans biến thái mang đi làm hàng trưng bày. A Mộc ở đâu? Sau này mình còn có thể gặp lại A Mộc không?
Lê Hân tinh thần lực sắp đạt đến cấp 4 cắn môi, dây thanh quản của hắn bị chấn phá, vô pháp phát ra tiếng, toàn thân đều là vết thương bị niết, đau đến chỉ muốn rớt nước mắt. Bất quá hắn không có khóc, một tháng đi vào Emir chưa có A Mộc kia hắn không khóc, sau khi tình một đêm A Mộc đã bị đế quốc chụp mông mang đi hắn cũng không khóc, hiện giờ càng không thể khóc.
Bất quá......
Lê Hân một bên đàn một bên nhìn về phía kẻ bắt cóc, tròng mắt cũng phải trợn ra. Đừng khi dễ hắn là cổ nhân thế kỷ 21 không có thường thức, hắn có ký ức của nguyên chủ! Có thể di chuyển thời gian dài trong vũ trụ chỉ có tinh hạm, mà chiến hạm, cơ giáp chiến đấu loại nhỏ đều giống như máy móc trong tinh hạm, khi chiến đấu mới có thể xuất ra từ trong tinh hạm. Nói cách khác, tinh hạm loại lớn chính là sự tồn tại như sân bay, mà tinh hạm loại nhỏ có 2 công năng là vận chuyển và chiến đấu. Các tinh hạm chia làm tinh hạm chiến đấu, tinh hạm chở người và vài loại tinh hạm vận chuyển, chiến hạm chỉ là vũ khí loại nhỏ dùng để chiến đấu a, tiên sinh bắt cóc ngươi mở định vị tinh đồ trên chiến hạm để làm gì? Ngươi muốn dùng xe máy chinh phục vũ trụ sao!!!!
Thật là không may, Lê Hân phun tào chính là sự thật. Phong Liệt Vân mân mê một trận trên chiến hạm, liền lái chiến hạm lao ra khỏi Emir!
Lê Hân: "......"
Xong đời, lần này hắn nhất định sống không nổi. Khuê Cơ nhân có hình thức vô dưỡng, có thể sống một thời gian trong vũ trụ, hắn như vậy, còn chưa được vài phút đã hít thở không thông mà chết. Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, tay hắn cư nhiên vẫn còn động, còn đang gảy tỳ bà, lúc gảy 10 lần 'Cải Thìa Nhỏ' trước kia cũng không cảm thấy hình thức hướng dẫn cấp đại sư có bệnh điên như vậy, hệ thống thật là mỗi một lần đều thay đổi giới hạn của hắn.
Lê Hân cùng Phong Liệt Vân mở xe máy (chiến hạm) bay ra tầng khí quyển Emir cũng không đưa tới sự chú ý của Phil, radar hắn quét đều dùng để tìm kiếm tinh hạm, cũng vì nguyên nhân này, tinh chiến hạm lưỡng dụng của Thẩm Uyển Như mới có công năng 'tàng hình', có thể tránh sự tìm kiếm của radar. Cũng chính vì như thế, Phong Liệt Vân đi vào Emir mới không khiến hắn chú ý, bởi vì mặc kệ mọi người đi đâu đều là dùng xe máy ╮(╯▽╰)╭
Như nhà thơ Từ Chí Ma nổi tiếng thời cận đại nói, ta nhẹ nhàng rời đi, tựa như ta nhẹ nhàng tới, ta vẫy vẫy tay, liền lấy đi một Lê Hân.
Thủ hạ của Phil căn cứ nơi xảy ra tai nạn mà đưa ra hơn 10 con đường Phong Liệt Vân có thể xuất hiện, đầu tiên là xem xét những đường có khả năng nhất, sau đó kiểm tra lộ tuyến mấy kho hàng quan trọng của 'Born Of Fire' chuyên chở. Phong Liệt Vân 'nhẹ nhàng' khoảng hơn 2 giờ, bọn họ rốt cuộc tìm được trung tâm duy tu đã bị rửa máu, sau khi nhanh chóng kiểm kê họ phát hiện bị mất một chiến hạm, liền vội vàng báo cáo với Phil.
Sắc mặt Phil vẫn luôn chờ tin tức từ thủ hạ rất khó coi, hắn chính mắt chứng kiến cuộc hỗn loạn 50 năm trước, Phong Liệt Vân đã cho hắn cơ hội sống lại lần nữa, cũng là bóng ma còn sót lại của 'đời trước', là sự tồn tại vĩnh viễn không thể phai mờ. Hàng triệu người thương vong khắc từng vết thương khó chữa trong lòng Phil, hắn thậm chí còn có chút hoảng loạn, toát mồ hôi trước mặt Eddie Rees, chỉ có thể máy móc nghe thủ hạ báo cáo.
Eddie Rees hiếm khi tới tinh cầu Emir, có nghe người khác nhắc sơ về Phong Liệt Vân, lại không rõ lắm rốt cuộc y có bao nhiêu đáng sợ, Phil từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh gian xảo thế nhưng lại lộ ra biểu tình như vậy, điều này làm cho Eddie Rees vô cùng khó hiểu. Cho dù Phong Liệt Vân có thật sự xuất hiện thì thế nào, tuy rằng không từng thấy qua, nhưng Eddie Rees cũng rõ ràng Fire là một tổ chức vô cùng khổng lồ, bao gồm cả nhân viên ngoài biên chế, nhân số ước chừng mấy chục vạn, hơn nữa vũ khí được buôn lậu từ nhiều năm qua, đã sớm thành quân đội tư nhân. Cho dù thực lực Phong Liệt Vân có đáng sợ, ngay cả thực lực có là song S thì thế nào, bản thân Eddie Rees là S, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đối mặt với song S cũng sẽ không lùi bước, huống chi y còn mang theo hơn 1 ngàn thủ hạ.
Không có hỏi thành lời, ánh mắt Eddie Rees đã tiết lộ tiếng lòng, Phil cười khổ một cái, giải thích cũng làm không được. Người chưa từng chứng kiến qua tràng Tu La kia, làm sao có thể hiểu được sự đáng sợ của Phong Liệt Vân.
Rốt cuộc sau hơn 2 giờ nôn nóng chờ đợi, nhận được tin tức Phong Liệt Vân tập kích trung tâm duy tu và cướp đi 1 chiến hạm.
Cái gì! Phil lập tức bùng nổ!
"Tại sao các ngươi lại kiểm tra trung tâm duy tu cuối cùng, nơi đó nên là chỗ kiểm tra đầu tiên!" Phil cả giận nói.
"Nhưng mà......" Cấp dưới lắp bắp, lần đầu tiên thấy boss phẫn nộ và nôn nóng như vậy, gã cũng không biết nên trả lời thế nào mới tốt "Đây không phải như lệ thường sao?"
Lệ thường là, đương nhiên phải bảo vệ tốt vật tư quan trọng trước mới đi kiểm tra nơi khác, cấp dưới chọn không sai, Eddie Rees cũng cảm thấy không sai.
"Lê Hân còn ở trong chiến hạm vận tải, ở trung tâm duy tu a!" Phil quát "Mau đi kiểm kê nhân viên thương vong, Lê Hân rốt cuộc có ở trong đó không!"
Người chết trong trung tâm duy tu đều là thành viên của Fire, bọn họ không có sức chiến đấu, làm nhân viên hậu cần của Fire, vai trò không thể thiếu, cũng là đồng bọn của mọi người, mất đi bọn họ cũng khiến lòng người đau khổ. Chính là người ở thời điểm nguy cấp, chú ý đầu tiên vẫn là người họ quan tâm nhất, Phil biết mình nghĩ như vậy rất đê tiện, nhưng lúc này hắn chỉ cầu Giả Lệ Nhĩ và Áo Lạc Tư có thể kịp thời đưa Lê Hân đi.
Nhưng có thể sao? Cấp A ở trước mặt song S, tựa như lúc họ đối mặt với A Mộc, căn bản cơ hội phản ứng cũng không có.
"Cái gì!!" Rối rắm của Eddie Rees khác với Phil, thành viên của Fire không có bất cứ quan hệ nào với y, nhưng Lê Hân lại là thần tượng của y a, mới nghe qua một lần biểu diễn làm sao có thể gặp chuyện.
Đã không còn thời gian rối rắm xem vì sao Lê Hân vẫn còn ở trong chiến hạm vận tải chưa được chuyển ra, Eddie Rees lập tức liên lạc Tinh Chiến Quân, chia bản đồ cho bọn họ, ra lệnh mọi người lập tức chạy tới trung tâm duy tu. Hán Tư Đốn trước giờ vẫn lớn gan giờ này mặt mũi trắng bệch, nhiều đường như vậy vì sao tên hung đồ kia không chọn một đường khác, cố tình muốn đi tìm Lê Hân.
Càng nhanh hơn Tinh Chiến Quân chính là một chiếc tinh chiến hạm lưỡng dụng, Thẩm Uyển Như đầu tàu gương mẫu, đi theo phía sau là một chuỗi dài hải tặc tinh tế.
Đối với Tinh Chiến Quân mà nói, Phong Liệt Vân bất quá chỉ là một cái mật danh của tên hung đồ mà thôi. Nhưng đối với Thẩm Uyển Như mà nói, thân là thượng tướng đế quốc, nàng biết rõ chuyện của Phong Liệt Vân hơn những người khác. Năm mươi năm trước, nàng chỉ mới 10 tuổi, lúc ấy còn đang mô phỏng chuyến đi vũ trụ trong trại huấn luyện đồng quân, ngay cả vũ khí cũng chưa được sờ. Khi ấy nàng từng nghe phụ thân nhắc đến cái tên này, trên mặt lão cha khi ấy là sự khiếp sợ và không thể tin được. Lão cha muội khống vẫn luôn bất khả chiến bại cư nhiên lại lộ ra vẻ mặt này, trong lòng Thẩm Uyển Như nho nhỏ, Phong Liệt Vân đã trở thành một nỗi băn khoăn. Đến khi nàng có quyền hạn xem xét sự tình năm đó, cũng lộ ra thần sắc y như phụ thân.
Hơn 60 vạn binh sĩ ( 40 vạn còn lại là dân cư Emir), 40 vạn thuộc quân đoàn số 3, 20 vạn trực thuộc quân đội hoàng gia cùng với mấy giáo sư quan trọng phái cấp tiến của viện nghiên cứu và tân binh hạng nặng, tất cả đều chết trong tay một người này. Thẩm Uyển Như cũng là gien song S, nhưng nàng tự nhận tuyệt đối không thể làm được đến trình độ như Phong Liệt Vân này. Lúc ấy Phong Liệt Vân chính là tay không tấc sắt, đối mặt với trăm vạn người có vũ trang hạng nặng a!
Quân đoàn số 3 cùng quân đội trực thuộc hoàng gia đã mất một lượng lớn binh lực trong cuộc hỗn loạn đó, ước chừng 30 năm sau mới biến một nhóm tân binh khác đã trở thành lão chiến binh giàu kinh nghiệm, phá hoại như vậy, đều là do một người làm ra.
Nhìn thấy video tư liệu về vụ tại nạn xảy ra lúc ấy, Thẩm Uyển Như vậy mà khống chế không được dâng lên tâm lý khủng bố. Nàng hy vọng Phong Liệt Vân cứ như vậy nhảy lầu chết đi, hy vọng tên ma quỷ này không bao giờ xuất hiện nữa. Thế nhưng trong bản đồ 3D Eddie Rees vừa gửi đến, người bị vệ tinh bắt được thân ảnh kia, không thể nghi ngờ chính là Phong Liệt Vân, khác biệt duy nhất chỉ có tóc, lúc ra khỏi viện nghiên cứu năm đó, Phong Liệt Vân tóc dài, lúc này còn lại một đầu tóc ngắn như cẩu gặm.
Nội tâm Thẩm Uyển Như tràn đầy run rẩy, làm một quân nhân một chiến sĩ, nàng không cho phép bản thân lùi bước trước địch nhân chưa từng gặp mặt, cái loại run rẩy này làm nàng cảm thấy sỉ nhục. Mặc kệ là vì bạn lữ của biểu đệ, hay vì khắc chế sợ hãi của mình, nàng đều phải đối mặt với Phong Liệt Vân.
Mà khi Tinh Chiến Quân và Eddie Rees cùng Phil đều đuổi tới trung tâm duy tu, người đã đi mất. Sau khi kiểm kê số người chết, không phát hiện thi thể Lê Hân, khoang ngủ là được người mở ra từ bên trong, không có tỳ bà của Lê Hân, không có dấu vết phá hoại. Trong khoang vận chuyển có vết máu tươi, được bác sĩ Blake khẩn cấp xét nghiệm, chứng thực là của Lê Hân. ( lên âm cao ho ra máu)
Nhìn vết máu điểm điểm trên mặt đất, tâm mọi người đều siết chặt. May mà không nhiều máu lắm, chỉ có chút máu như vậy, hẳn sẽ không uy hiếp đến tính mạng.
"Chiến hạm vận tải đang được bảo trì, hệ thống giám thị đã bị tắt, bất quá bản ghi hình của trung tâm duy tu không bị phá hỏng." Cấp dưới của Phil đem bản ghi hình phát lên.
Trong video, đầu tiên là Lê Hân chậm rãi ló đầu nhỏ ra, nhân viên duy tu còn chưa thấy hắn, trong nháy mắt đã bị Phong Liệt Vân giết chết. Mà Lê Hân cũng vô cùng nhanh nhẹn đóng cửa lại, thế nhưng vẫn không ngăn được Phong Liệt Vân. Trong khoang vận chuyển xảy ra chuyện gì không ai nhìn thấy được, vốn máy ghi hình còn có chức năng ghi âm, nhưng tại lúc Phong Liệt Vân tiến vào trong khoang vận chuyển, đã phát ra tạp âm quỷ dị, mất đi công dụng. Dưới 2 tầng tác động do âm cao và tinh thần lực của Lê Hân, chức năng ghi âm đã hoàn toàn bị hỏng.
Nơi đó là chốn quy tụ chân chính của những kẻ lưu đày —— tinh hệ hắc ám.
Danh Sách Chương: