Truyện Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư - Thanh Sắc Vũ Dực : chương 70: biểu diễn thăm hỏi (5)
Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư - Thanh Sắc Vũ Dực
-
Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 70: Biểu diễn thăm hỏi (5)
Lê Hân vốn nghĩ, một mình ở biệt thự hai tầng còn có sân trong riêng, cảm giác rất không tồi, kết quả là, ở một mình, ở một mình cái em gái a!
Mấy hán tử quân trang mặt sưng vù đứng trước cửa thập phần 'chuyên nghiệp' nói với Lê Hân: "Tuy nơi này là biên cảnh, nhưng cậu cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ bảo vệ cậu thật tốt, không để bất cứ người nào trong đoàn biểu diễn gặp chuyện, dùng sinh mệnh bảo hộ các cậu!"
Nói xong còn vỗ vỗ ngực, khoe ra cơ ngực rắn chắc mà quần áo cũng không che giấu được.
Lê Hân lập tức mắt đầy sao, hắn thích A Mộc không sai, nhưng cũng không có nghĩa hắn thích nam nhân. Lê Hân tính tình nhạy cảm, loại tính cách này xác định hắn là người dễ xúc động, cũng dễ thâm tình, vì thế bất luận nam nữ, chỉ cần bước vào tim hắn, như thế nào cũng có thể. Chỉ là người bước vào tim hắn ở kiếp trước hoàn toàn không xuất hiện, kiếp này A Mộc đã đến, dưới tình huống đặc thù, hai người chật vật sống nương tựa lẫn nhau, dễ dàng bước vào nội tâm Lê Hân, khiến trái tim này chỉ có thể mở ra vì y.
Trừu trừu khóe miệng, đối mặt với bầy sói này, Lê Hân thật sự không biết mình có thể an toàn sống hết mười ngày hay không. Tuy nói mọi người đều là ngươi tình ta nguyện mới có thể yêu đương, sẽ không có chuyện bá vương ngạnh thượng cung, thế nhưng...... tóm lại chính là không an tâm, hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Hắn yên lặng gật đầu, vèo một cái chui vào trong nhà, hoàn toàn không có ý định tiếp xúc với những người này, tuyệt đối ngoài việc biểu diễn, sẽ làm rùa rúc trong vỏ trong mười ngày.
Mở ra hệ thống phòng hộ cao nhất của biệt thự, lúc này Lê Hân mới miễn cưỡng thở phào. Lúc biết biệt thự mình cách xa những nơi ở khác hắn còn muốn nhân cơ hội thu một ít nhạc a, ai ngờ trước cửa lại có nhiều "vệ sĩ" như vậy, ý tưởng của hắn liền tan biến.
Nhân viên hậu cần Nghiêm Sí nào đó thì không may mắn như vậy, bất quá điều kiện sinh hoạt cũng rất tốt. Những người khác sống trong căn phòng trống trước cửa của sĩ quan, nhân viên hậu cần lại là vài người cùng ở trong căn nhà không dùng đến. Nhà không sử dụng luôn trong tình trạng không được tốt, nhà có chút bóng râm, không đủ ánh sáng, còn ở mảnh đất giáp ranh. Tuy nhiên điều kiện tổng thể trong nhà vẫn rất tốt, nhân viên hậu cần đều rất hài lòng, lấy hành lý của mình ra trải lên giường. Hành trình 20 tiếng đồng hồ, liền tính có thể ngủ trong khoang ngủ thì bọn họ cũng rất mệt, cần hảo hảo nghỉ ngơi điều chỉnh một chút.
Mọi người rất nhanh đi vào giấc ngủ, chỉ có Nghiêm Sí ngồi ở phòng khách không nói tiếng nào. Thấy mặt trời dần lặn, y lặng lẽ bước ra khỏi nhà.
Lê Hân bên này căn bản không có hệ thống phòng ngự cao cấp, quân doanh không có cái gọi là không gian cá nhân, ngay cả các sĩ quan cấp tướng cũng có thể bị lính tuần tra bình thường gọi ra khỏi giấc ngủ để chiến đấu. Dù là hệ thống phòng ngự tối cao, cũng sẽ không bố trí phòng vệ với chiến sĩ trong căn cứ. Lê Hân vài lần bị các chiến sĩ vào tới cửa tặng quà làm cho không còn tâm trạng nghỉ ngơi, thế là hệ thống phòng thủ được hủy bỏ, mở thì có ích gì, người ta vẫn cứ vào được.
Hắn thất thần ngồi trong phòng ngủ trên tầng hai, không biết tiếp theo sẽ là ai tiến vào đưa thuốc phòng ngừa không thích ứng khí hậu, đưa máy nhắn, đưa thực phẩm dinh dưỡng v.. v..., thật sự phục bọn người này.
Lúc này, cửa sổ phòng ngủ mở ra, Lê Hân giật mình trừng lớn mắt, đám sói đói này cư nhiên đã không chịu nổi rồi sao?
Trong lòng hắn hiện lên một tia sợ hãi, sớm biết thì lúc nhìn thấy đám thủ vệ này liền chạy tới ở cùng Sarah thì tốt rồi. Đừng nhìn vẻ ngoài ngày thường đặc biệt nhiệt tình phóng khoáng của Sarah, nhưng vì có người cha nguyên soái phong lưu không quản được nửa thân dưới, kỳ thật nàng là nữ nhân vô cùng quý trọng bản thân, mà Lê Hân cũng là vị thành niên, ở cùng một chỗ với Sarah, cũng không gây ảnh hưởng gì đến nàng.
Lê Hân có chút sợ hãi cầm lấy súng năng lượng nhóm lính đưa cho trước đó, nói rằng nó có thể bảo vệ bản thân trong trường hợp ngoài ý muốn. Ai ngờ cửa sổ mở ra, cái đầu nhô lên cư nhiên lại là một nam nhân đeo kính râm!
Nghiêm Sí a! Lê Hân thở phào nhẹ nhõm, đặt súng năng lượng trở lại, không hiểu tại sao lại tin tưởng Nghiêm Sí, gia hỏa mang ý xấu bò lên đầu tường nhà mình. Nói thế nào nhỉ, lấy thực lực cùng địa vị của gia hỏa này, còn có chân tướng mà y nắm giữ, dù Nghiêm Sí có bá vương ngạnh thượng cung, Lê Hân cũng không nói được gì. Thế nhưng y vẫn không làm như vậy, kỳ thật Lê Hân vô cùng tin tưởng nhân phẩm Nghiêm Sí, tuy rằng hơi si hán, nhưng tương đối có định lực và nguyên tắc, chỉ cần y đã nói, vậy thật sự sẽ không làm gì mình.
"Anh tới làm gì?" Lê Hân ngồi trở lại giường, thả lỏng hỏi.
Nghiêm Sí không trả lời Lê Hân, ngược lại nói: "Cậu nhìn xuống lầu xem."
Lê Hân theo hướng y chỉ nhìn xuống lầu, các sĩ quan ở tầng dưới đã đi hết. Bạn đang thắc mắc người đi đâu hết sao, nhìn dáng vẻ tranh công này của Nghiêm Sí, là ai đem đám người đuổi đi còn phải hỏi sao? Lê Hân hỏi: "Anh đem người lộng đi đâu vậy?"
Nghiêm Sí chỉ chỉ nơi rất xa: "Đưa bọn họ về ký túc xá của mình, cậu nơi này không cần người khác bảo hộ, có ta là được rồi."
Lê Hân: =_=
"Ý của anh là, đêm nay anh định ngủ lại chỗ của ta? Nằm mơ!" Từ lúc thân phận bị phát hiện, Lê Hân không hiểu sao trở nên lớn mật vô cùng, đối với Nghiêm Sí cũng không khách khí. Ngẫm lại hai người cũng coi như người quen cũ, từ Nguyên Thủy tinh một đường đến Thủ Đô tinh, thật tình không có gì để khách khí.
Tầm mắt Nghiêm Sí vô cùng vô cùng lưu luyến đảo qua giường Lê Hân, trầm giọng nói: "Ta ngủ dưới lầu."
Nói xong liền rời khỏi phòng Lê Hân, thật sự xuống phòng dưới lầu ngủ. Lê Hân chớp chớp mắt, cài khóa cửa trên tầng hai. Sau đó lại nghĩ đến, với thực lực của Nghiêm Sí, khoá cửa có thể làm khó gì được y, làm như vậy căn bản không có ý nghĩa, liền mở ra lại, chỉ đóng bình thường là được, liền đi ngủ.
Lăn lộn 20 tiếng đồng hồ, thể lực hắn vốn đã không tốt, còn bị đám sói quấy rầy hồi lâu, thật sự chống đỡ không nổi, thay đồ ngủ ngã xuống giường liền ngủ mất, đặc biệt trầm, một chút cũng không lo lắng.
Nửa đêm Nghiêm Sí lẻn ra khỏi phòng, chạm vào phòng Lê Hân, thấy cửa không khóa liền lộ ra nụ cười. Y ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lê Hân, mặc kệ là Lê Hân hay Lý Hâm, chỉnh hình hay không, người trong lòng y đều đẹp như nhau, không liên quan đến vẻ đẹp ngoại hình, trên người Lê Hân có một loại khí chất làm y rất thoải mái, chỉ cần ở cạnh hắn, Nghiêm Sí sẽ cảm thấy khá an tâm, yên tĩnh và tràn đầy cảm giác thân thuộc.
Si hán nhìn Lê Hân đủ rồi liền giống như một con chó lớn ngồi dưới đất, dựa lưng vào đầu giường, Nghiêm Sí giữ nguyên tư thế canh gác này mà ngủ thiếp đi. Giấc mơ hôm nay rất yên tĩnh, y thấy Lê Hân cùng Lý Hâm hợp hai làm một, thành dung mạo Lê Hân. Hắn cười thật tươi với y, cầm lấy nhạc cụ tên tỳ bà, nhẹ nhàng gảy. Trong mộng Nghiêm Sí nghe thấy một bản nhạc chưa từng nghe qua, cùng với sự uy mỹ như trước, lại là phiền não triền miên, khiến tim người ta đập nhanh hơn, chỉ muốn ôm chặt lấy người vì mình đàn lên khúc nhạc.
Đó là khúc nhạc được đàn riêng cho y, chỉ thuộc về y!
Cho dù đang ở trong mộng, Nghiêm Sí cũng có loại tự tin này. Y đột nhiên mở mắt, trời sắp sáng, Lê Hân vẫn đang ngủ say, dường như không phát hiện ra mình. Quyến luyến mà nhìn khuôn mặt người trong lòng, nhanh chóng ra ngoài chạy về lầu dưới, giả vờ đêm qua bản thân ngủ đến đặc biệt quy củ ở lầu một.
Lê Hân ngủ một giấc thật ngon, toàn thân đặc biệt nhẹ nhàng, vươn cái eo lười trước ánh nắng chiếu vào phòng, chỉ cảm thấy rất lâu rồi bản thân chưa ngủ ngon như vậy. Không chỉ ngủ không ngon sau khi đến đế quốc, mà từ lúc A Mộc rời đi vẫn luôn ngủ không ngon.
Có lẽ cuối cùng đã vào được quân khu, có hy vọng tìm thấy A Mộc, liền phá lệ vui vẻ đi. Lê Hân nheo mắt, quân khu này có hơn 1 triệu người, đương nhiên không ai cũng sẽ thích hắn, nhưng nếu hắn nhiệt tình biểu diễn, sẽ không có quá nhiều hắc. Tin rằng rất nhanh hắn sẽ có được 100 ngàn thuần fans, thăng cấp lên cảnh giới biểu diễn lưu động. Chậm đã chậm đã, nói không chừng lập tức có hơn 1 triệu người phấn hắn, nháy mắt lên tới cảnh giới minh tinh đang hồng, trời ạ, một lúc thăng liền hai cấp có thể quá huyễn khốc rồi không?
Lê Hân trộm cười, vào phòng tắm rửa mặt, bắt đầu hành trình một ngày.
Ngày này, đương nhiên là tiếp tục luyện tập và luyện tập, luyện tập vĩnh viễn không biết mệt mỏi. Nhờ những nỗ lực trong giai đoạn này mà độ thuần thục ống tiêu đã lên đến hơn 80, rất nhanh có thể mãn cấp. Nhưng một khi ống tiêu mãn cấp, liền phải đổi sang nhạc cụ mới. Sau khi thắp sáng đủ ba loại nhạc cụ mới có thể sử dụng toàn bộ nhạc khúc, tiếp tục kiên trì chờ đợi và bắt đầu lại một lần nữa, hắn sẽ có rất nhiều lựa chọn, muốn đàn tấu nhạc cụ nào liền dùng nhạc cụ đó.
Dùng nhạc cụ thích hợp nhất tấu lên khúc nhạc thích hợp nhất, thật tốt làm sao.
Lê Hân động lực mười phần, thành ra lãng phí một ngày tốt, chỉ biết tập luyện, hoàn toàn không ra ngoài bắt nối tình cảm với các sĩ quan ưu tú trong quân khu. Các diễn viên khác từ sáng sớm đã chạy đi tham quan Bỉ Ngạn tinh -1, có hơn trăm hướng dẫn viên du lịch và tài xế thay phiên nhau, nơi đó khói súng tràn ngập, cố tình Lê Hân nơi này một mảnh yên lặng.
Biết Lê Hân không ra cửa Nghiêm Sí vô cùng vui vẻ, mừng vì Lê Hân trung trinh như thế, nhưng nghĩ đến đối tượng trung trinh không phải là y, liền dùng móng tay thử độ bền của vách tường, sau ngày hôm đó, vách tường phòng ngủ rất nhanh đã bị y cào xuyên, chất lượng quả nhiên chẳng ra gì.
Bất quá vẫn rất vui vì có thể nghe nhạc của Lê Hân suốt một ngày, Nghiêm Sí cứ như vậy ở dưới lầu nghe, Lê Hân luyện tập, hai người thập phần hòa hợp. Lúc nghỉ ngơi, Lê Hân hoảng hốt cảm thấy bản thân đã quay về những ngày từng sống cùng A Mộc, khi đó A Mộc ở dưới luyện niết dưa chuột, còn hắn ở trên lầu luyện tỳ bà. Tốc độ hư hao dưa chuột A Mộc luyện vô cùng nhanh, còn thường xuyên ăn luôn, thật sự quá đáng yêu.
Lê Hân trộm cười, trong lòng vô cùng yên ổn, tâm trạng vốn lo âu vì A Mộc cũng biến mất.
Nơi này chính là quân khu, gần với A Mộc như thế, có lẽ, A Mộc đang ở ngay trong quân khu này a, nếu không thì sao mình lại ngủ ngon như vậy được, nhất định là thần giao cách cảm.
Nếu thần giao cách cảm có thể phun tào, nhất định sẽ nói với Lê Hân, ngươi cái đồ cách điện này đừng có mà vũ nhục ta, A Mộc nhà ngươi tối qua ngồi xổm đầu giường một đêm ngươi cũng không cảm giác được, ngay cả mơ cũng không mơ, cái đồ không tim không phổi! Cầu buông tha!
Bữa sáng là thức ăn ở nhà ăn tối qua chiến sĩ đưa tới, giữa trưa lại dùng quả táo đối phó. Lúc ở đại học Saint Tevez vì để tiết kiệm tiền nên vẫn luôn dùng dịch dinh dưỡng, hắn gần như mất luôn vị giác, nếm không ra tư vị đồ ăn. Một ngày luyện tập vô cùng mệt mỏi, Lê Hân cảm thấy cứ tiếp tục như vậy bản thân nhất định không chịu nổi nữa, buổi tối vẫn nên đến nhà ăn dùng cơm thôi. Thừa dịp mấy ngày này hồi phục vị giác, vốn dĩ thổi tiêu rất khiến cơ mặt bị mỏi, cũng có ảnh hưởng đến vị giác, dù dạ dày chịu nổi thì vị giác cũng thoái hóa.
Lúc xuống lầu, thấy Nghiêm Sí ngồi cạnh bức tường lớn như bị một cái búa nặng nện xuống, Lê Hân giật giật khóe miệng.
Nghe thấy Lê Hân xuống lầu, Nghiêm Sí lập tức đứng lên, mặt liệt mà nhìn hắn, giống như mảnh phế tích bên cạnh một chút cũng không liên quan tới y. Thấy Lê Hân yên lặng không nói mà nhìn chằm chằm vách tường, Nghiêm Sí mới không thể không nói: "Chất lượng quá kém."
Lê Hân bĩu môi: "Ta muốn đến nhà ăn dùng cơm, bên ngoài có phi hành khí không?"
"Chỉ có chiến hạm, là dành riêng cho sĩ quan sống tại đây, chẳng qua hiện tại hắn có thể ngồi xe đi làm." Nghiêm Sí trả lời "Để ngừa chiến trường ngoài ý muốn, chiến hạm không có xây dựng quyền hạn, ai cũng có thể điều khiển, ta đưa cậu đi."
Cho dù biết lái phi hành khí cũng không có nghĩa có thể điều khiển chiến hạm, chiến hạm cần được trải qua đào tạo đặc biệt mới có thể điều khiển, những điều này Lê Hân đã được học qua trong khóa lý luận quân sự của Nghiêm Sí. Không có phương tiện đi lại, chỉ có thể dựa vào Nghiêm Sí, hắn yên lặng gật đầu.
Vì thế thiếu tướng liền bước chân như bay mà khởi động chiến hạm, không đúng, không phải bước chân như bay, mà là y vui đến muốn bay lên ngay lập tức!
Đáng tiếc tốc độ chiến hạm quá nhanh, hai người ở chung một chỗ chỉ được vài phút đã đến nhà ăn. Trước khi đi xuống, Nghiêm Sí đeo kính râm lên, thấy trong mắt Lê Hân đầy thắc mắc, liền giải thích: "Binh lính cấp thấp quá sùng bái ta, ăn cơm ở đây sẽ gây náo loạn."
Trừu trừu khóe miệng, Lê Hân cảm thấy, hiện giờ dù Nghiêm Sí có trần truồng đi ra, phỏng chừng cũng không có ai nhận ra dung mạo y. Nhà ăn rộng lớn chứa hơn 10 ngàn người đã được làm chỉnh chỉnh tề tề đầy đầy đủ đủ, xung quanh mỗi bàn có diễn viên ngồi, đều đầy ắp người. Quân khu này có tổng cộng 1 triệu người, 100 nhà ăn, chắc hẳn nhà ăn này phải rất gian khổ mới được chọn làm nơi ăn uống cho các diễn viên. Sau khi chọn xong thức ăn, đối mặt với nhà ăn chen chúc, Lê Hân lại lúng túng, ngồi ở đâu đây?
"Bên này." Sarah nhìn thấy Lê Hân liền giơ tay, chỗ này nàng vừa lúc còn một ghế trống.
Nhưng chỉ có một cái, Lê Hân khó xử nhìn về phía Nghiêm Sí, Nghiêm Sí lắc đầu: "Đi thôi, ta đứng phía sau cậu."
Trái tim lại hung hăng nhảy lên một cái, Lê Hân không dám đi sâu vào hàm nghĩa trong đó, nhanh chân đến chỗ Sarah. Sau khi ngồi xuống, Nghiêm Sí im lặng như du hồn đứng sau lưng hắn, lại mang đến cho người ta cảm giác thập phần an tâm.
"Tối qua y đến chỗ của cậu đúng không?" Sarah chớp chớp mắt với Lê Hân "Nhìn bộ dạng cậu này, không tức giận?"
Đối mặt với ánh mắt ái muội của Sarah, Lê Hân chỉ làm một việc, dùng sức vùi mặt vào bát. Nói tới đây quả thật không thể không khen bát ở nhà ăn quân đội một chút, rất to, phù hợp với khẩu phần ăn của chiến sĩ, Lê Hân có thể vùi hết cả mặt vào trong bát, mà vẫn còn dư một vòng...
Trộm cười một chút, Sarah uống nước trái cây của mình, làm như không thấy Elivi đang cười nhiệt tình bên cạnh. Thật sự là lần đầu gặp mặt Elivi đã để lại ấn tượng quá kém cho Sarah, cái gì vị thành niên một hai năm liền lớn, nghe như phạm tội! Không thể tha thứ chính là, y cư nhiên lại rất vừa lòng với Nghiêm Sí, dáng vẻ này của Nghiêm Sí trông giống sẽ làm lão bà cho bọn họ sao?
"Đồng học Lý Hâm vẫn là học sinh đi, dáng vẻ thoạt nhìn rất thẹn thùng." Elivi đáp lời "Không cần quá nghiêm túc, bọn người kia chỉ là bình thường sinh hoạt quá gian khổ, hiếm khi được thấy loại..... thoạt nhìn giống món đồ sứ tinh xảo cổ kính như các cậu, muốn tới gần, lại không biết phải thế nào mới tốt cho các cậu, liền có vẻ rất vụng về. Hãy tha lỗi cho bọn họ, đều vì quá thích các cậu, tình yêu không có tội."
Thật không hổ danh thượng tướng, kẻ thống lĩnh đội quân 6 triệu người, nói chuyện chính là xuôi tai như vậy. Vẻ mặt Lê Hân tốt hơn một chút, ngẩng đầu lên khỏi bát, mặt có chút đỏ, khẽ mỉm cười với Elivi, hai cái lúm đồng tiền thật sự rất manh.
Bị khí tức tươi mát sạch sẽ khác hẳn mọi người trên người hắn làm kinh diễm, Elivi lắc lắc đầu, rất nhanh lấy lại thanh tỉnh. Quả thật vô cùng đáng yêu, nhưng tuổi tác y lớn, đã sắp 100 tuổi, Lý Hâm chỉ mới 17 tuổi rưỡi, quá nhỏ, vẫn là vị nữ nhân đại khí sang sảng bên cạnh này khiến y thưởng thức hơn, cũng đang không ngừng nỗ lực theo đuổi.
Một cái bàn tròn có thể chứa 10 người, đương nhiên sẽ không chỉ có mỗi Sarah và Elivi. Sĩ quan trẻ tuổi ngồi kế Lê Hân cũng bị vẻ mặt đáng yêu của hắn mê hoặc, cầm khăn giấy đang định đưa cho hắn, trước mặt liền xuất hiện một con quái vật khổng lồ.
Ngồi bên trái Lê Hân là Sarah, phía bên phải là sĩ quan trẻ tuổi, Nghiêm Sí vốn đứng phía sau Lê Hân, hiện tại lại chen vào giữa hắn và sĩ quan trẻ tuổi, cầm khay cơm nói: "Không có chỗ ngồi, ta đứng ăn."
Lê Hân: "......"
Thôi, thôi vậy, có Nghiêm Sí ngăn trở, tốt hơn để sĩ quan trẻ tuổi hiến ân cần. Bản thân không có hứng thú với người ta, vẫn nên để người ta từ bỏ nhanh chút, sớm tìm đối tượng khác, kẻo lại chậm trễ họ.
Qua bữa cơm chiều ăn như đánh giặc, Lê Hân lên chiến hạm dưới sự hộ tống của Nghiêm Sí, nhanh chóng trở về. Đêm đó như thường lệ có mấy người tới nhà ăn nhìn trúng Lê Hân đứng dưới biệt thự nhiệt tình sôi nổi theo đuổi, bất quá chưa thổ lộ được câu nào đã bị Nghiêm Sí đánh gục ném đi, Lê Hân lại trôi qua một đêm an tĩnh.
Nghĩ đến còn phải trải qua hai ngày như vậy, buổi tối ngày thứ ba mới bắt đầu biểu diễn, Lê Hân liền không biết phải làm sao mới có thể trôi qua.
Hai người lại trải qua một đêm yên bình, Nghiêm đại cẩu như cũ ngồi trên sàn cạnh giường Lê Hân, Lê Hân như cũ cái gì cũng không biết, một giấc ngủ đến hừng đông. Sau khi tỉnh dậy, Nghiêm Sí đã sớm trở về phòng mình tra tấn vách tường, vách tường trước kia đã sớm bị mài mòn, vì không muốn ai nhìn thấy bất cứ thứ gì từ bên ngoài, Nghiêm Sí liền đổi chỗ khác tiếp tục cào.
Lê Hân nhìn thấy cũng chỉ có thể giật giật khóe miệng, chủ nhân của căn phòng này...... thật là đáng thương.
Ba ngày dưới sự bảo hộ của Nghiêm Sí, vậy mà đã vượt qua không có phong ba gì. Buổi sáng ngày thứ hai và thứ ba có rất nhiều diễn viên xuất hiện bệnh trạng do không hợp khí hậu, bất quá xung quanh có rất nhiều người chăm sóc, uống thuốc liền không sao. Đến trước quả thật đúng đắn, nếu không trạng thái của họ sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu suất biểu diễn.
Lê Hân là một cacbon mảnh mai, lại đặc biệt không có chỗ nào không khoẻ, ngược lại cảm thấy môi trường Bỉ Ngạn tinh -1 tốt vô cùng, phong cảnh hợp lòng người. Khi binh lính đóng quân, để được ăn ngon mặc đẹp cũng sẽ phát triển chăn nuôi, sắp xếp lịch trực ban thay phiên chăm sóc, có thể tiết kiệm được một khoản tiền, dù sao đám tiểu tử này cũng ăn rất được.
Không khí tươi mát, ngày đêm bình thường, bốn mùa như xuân, trọng lực cũng không quá lớn, tinh cầu như thế làm sao còn không hợp khí hậu được? So với Hắc Ám tinh thì tốt hơn nhiều!
Có lẽ chính vì những ngày ở Hắc Ám tinh đó, làm Lê Hân càng thêm cứng cỏi. Tuy chỉ là một cacbon yếu ớt, thế nhưng chính thiếu niên cấp F này, trong thời gian một năm rưỡi ngắn ngủn, đã phải trải qua những cực khổ mà người đế quốc không bao giờ có thể tưởng tượng được trong đời. Hắn đã từng suýt bị lão thử cắn chết ở Emir, chứng kiến qua sự kinh hoàng của cảm nhiễm quần thể khi một đám siêu nhân quần ẩu, cùng A Mộc bị hơn 1 ngàn người vây công, bị đàn khủng long truy kích ở Nguyên Thủy tinh, thậm chí là ở Hắc Ám tinh 120 giờ chỉ có 5 giờ thấy được ánh mặt trời, nhiệt độ quanh năm dưới -120 độ, bị người ném vào nước băng, tắm trong mưa axit. Nỗi khổ trong đó, không lời nào có thể diễn đạt.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, Lê Hân phát hiện bản thân không thấy khổ sở tí nào, ngược lại có một loại tự tại thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Bởi vì vô luận ở tinh cầu nào đi nữa, hắn đều giành được vô số yêu thương.
Nói như vậy có thể có chút su, nhưng sự thật chính là như thế. Cho dù ở đế quốc có được vô số fans, Lê Hân vẫn cảm thấy mình yêu nhất là những con người ở Emir, Nguyên Thủy tinh cùng Hắc Ám tinh. Không chỉ vì tình tiết chim non, mà vì những người này đã cho hắn niềm tin cùng dũng khí trong khốn khổ. Sở dĩ hắn còn kiên trì được đến giờ này sau khi A Mộc mất tích, ở Hắc Ám tinh vẫn có thể lạc quan, tất cả đều nhờ vào những quan tâm yêu quý cùng che chở ấy.
Nhìn số lượng fans trên giao diện, Lê Hân đột nhiên cảm thấy, hắn là người vô cùng hạnh phúc a, được nhiều người yêu quý như vậy.
Quá hạnh phúc, cảm tình quá đầy đủ, điều này khiến cảm xúc và giai điệu trong phần trình diễn của hắn đêm đó có chút lệch.
Bản chất của tiêu chính là làn điệu khá ưu thương trầm lắng, nhạc khúc phù hợp với tiêu cũng là những khúc sầu ly, đa số đều rất bi thương. Nhạc khúc《Trên Phượng Hoàng Đài Nhớ Tiếng Sáo Thổi》 Lê Hân tiến cử cũng thế, vốn dĩ phải là "Thêm sợ ly mong biệt khổ; Có lắm việc; Muốn nói lại thôi. Người gầy rọp; Đâu ốm vì rượu; Chẳng phải buồn thu." và "Chỉ có dòng chảy trước lầu, Biết đến thiếp; Mắt ngóng hôm mai. Nơi mắt ngóng, Từ nay thêm; Nỗi sầu mới khôn vơi." tương tư ly biệt như vậy, Lê Hân lại thổi ra một loại tình cảm khác.
Sáng dậy chỉnh trang, nhìn mặt trời vừa lên, dù nhớ người nhà phương xa, nhưng tự mình có thể sống thật tốt. Tuy nhớ người nhà, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, vì biết đối phương cũng nhớ đến mình. Tuy rằng uống rượu quên sầu, lại không phải chỉ một mình quên sầu, mà cùng có thân bằng hảo hữu, vô cùng vui vẻ a. Tuy người có gầy, nhưng vì bận rộn thôi.
Người bảo vệ quốc gia, ta ở nhà tuy nhớ, nhưng có thể sống thật tốt, vậy nên, không cần lo lắng.
Cảm xúc nhớ A Mộc cùng cảm xúc được che chở hoàn mỹ hòa vào nhau, hóa thành một khúc《Trên Phượng Hoàng Đài Nhớ Tiếng Sáo Thổi》tuy rằng nhung nhớ, lại không tư sầu. Thực sự khác nhiều so với ý cảnh ban đầu của nhạc khúc, hoàn toàn không phải tư vị buồn ly biệt, nhưng cảm xúc này lại được Lê Hân truyền tải một cách hoàn hảo đến trái tim mọi người.
Mỗi người tại đây, mặc kệ có thể chen vào hội trường, hay không thể chen vào phải xem phát sóng trực tiếp ở quảng trường bên ngoài, mỗi một chiến sĩ đều có người nhà, đều có người đang mong nhớ. Bọn họ sẽ tự hỏi, người nhà có lo lắng cho mình không, lão bà hài tử có sống tốt không? Vốn bọn họ còn có chút lo lắng khi nghe được nỗi buồn ly biệt trong nhạc khúc, nhưng khi cảm xúc tích cực không phù hợp với giai điệu tràn ngập ở cuối bài, bọn họ an tâm.
Chúng tôi đóng giữ biên cảnh, chính vì dành khoảng trời bình yên cho gia đình, biết mọi người sống tốt, chúng tôi liền thấy mỹ mãn, vậy là đủ rồi.
Nốt cuối nhạc khúc, lầu cao hạ xuống, Lê Hân đứng giữa sân khấu, nhận được những tiếng vỗ tay oanh oanh như sấm. Giờ phút này, tất cả binh lính trong quân khu Bỉ Ngạn tinh -1 đều bị một khúc này chinh phục!
Phần diễn của Lê Hân được xếp ở giữa, sau khi kết thúc, những tiết mục sau đó căn bản vô pháp xem tiếp, tâm tư của các chiến sĩ vẫn còn đặt trong tiếng nhạc chưa nghe qua bao giờ nhưng rất đả động nội tâm kia. Giai điệu tuyệt vời như vậy, loại cảm giác khiến người an tâm ấy, có phải là mị lực âm nhạc?
Nhớ tới thân thế của mình trước kia suy đoán cùng Phong Liệt Vân, sắc mặt Lê Hân liền vô cùng khó coi.
Danh Sách Chương: