Truyện Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư - Thanh Sắc Vũ Dực : chương 9: hát rong bên đường (9)
Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư - Thanh Sắc Vũ Dực
-
Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 9: Hát rong bên đường (9)
Không chỉ những người xung quanh, ngay cả Lê Hân cũng bị chính nhạc khúc mình đàn ra dọa sợ. Hắn không hiểu nhiều lắm về nhạc cổ điển Trung Quốc, chỉ có mấy nhạc khúc cũng là lúc bắt đầu học âm nhạc lão sư giảng coi như kiểu mẫu, căn bản không gảy quá mấy lần, thậm chí cảm thấy những nhạc khúc đó có chút đơn điệu. Mà sau khi ngoại quải cấp đại sư đem những nhạc phổ đơn giản đó đánh ra, quan điểm của Lê Hân liền lập tức thay đổi.
Âm nhạc là tiếng nói của lòng người, mặc kệ phương thức biểu đạt có đơn giản hay phức tạp, đều có thể chạm vào trái tim người nghe.
Biểu diễn tiến vào đoạn giữa, tiết tấu càng lúc càng nhanh. Người Tinh Liên không biết mái chèo là gì, bọn họ qua sông căn bản không cần mái chèo, chỉ cảm thấy tiết tấu trở nên thanh thoát rất nhiều, tựa như đang nhàn nhã nhẹ nhàng tản bộ, đột nhiên hứng trí muốn chạy quanh một vòng, tâm tình phá lệ khoan thai.
Ở trong tai Lê Hân, lại tựa như tiến hành theo toàn luật(15), thật sự nghe được tiếng mái chèo, âm thanh khua mái chèo cùng bọt sóng vẩy lên. Theo sự phát triển âm nhạc, tốc độ dần dần nhanh hơn, lực độ không ngừng tăng mạnh, thuyền đánh cá đến gần bờ, ngư ca phi dương(16) cảnh tượng hăng say phảng phất như hiện ra trước mắt hắn.
Mà sau cao trào đột ngột, phần kết chầm chậm lưu chuyển, làm tâm người nhảy nhót lần nữa trở nên lắng dịu, phảng phất như đang đứng dưới ánh hoàng hôn mỹ lệ, mang theo một thân thỏa mãn cùng mỏi mệt, thu hoạch chứa đầy với sự vui sướng, chậm rãi trở về nhà.
Một khúc kết thúc, người đắm chìm trong nhạc khúc đều lộ ra một loại cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc mơ ngọt ngào. Ở tinh cầu Emir, đã rất lâu chưa được thỏa mãn như vậy. Mối đe dọa của dị biến tinh thần vẫn luôn theo sát sau người, mỗi khắc đều như tận thế, cho dù muốn thoải mái sống qua ngày cũng không có khả năng, giống như lưỡi đao luôn treo trên đỉnh đầu bọn họ.
《Ngư Chu Xướng Vãn》vốn là âm nhạc thuần túy, trên cơ bản đều là diễn tấu đàn tranh, bất quá hệ thống lại cho nó ca từ, lời bài hát trên cơ bản là tham khảo từ《 Đằng Vương Các Tự 》của Vương Bột, mà《Ngư Chu Xướng Vãn》cũng là ngọn nguồn của nhạc khúc. Lê Hân vốn là người yêu âm nhạc, tuy rằng ưa chuộng những ca khúc nhạc pop, nhưng âm nhạc là vô biên, chỉ cần ca khúc dễ nghe có thể chạm vào nhân tâm, đều sẽ chạm đến Lê Hân. Lần thứ 2 bị hình thức cấp đại sư chỉ đạo gảy đàn, Lê Hân liền bắt đầu hát theo ca từ trên giao diện.
Thanh tuyến của hắn trong trẻo mượt mà, rất thích hợp loại phong cách cổ có giai điệu nhẹ nhàng thế này, tiếng ca du dương nhu hòa phát ra, khiến giai điệu duy mĩ tăng thêm vài phần ý cảnh.
Ráng chiều rơi xuống, cùng cái cò đơn chiếc đều bay; làn nước sông thu với bầu trời kéo dài một sắc. Thuyền câu hát ban chiều, tiếng vang đến bến Bành Lễ. Bầy nhạn kinh giá rét, tiếng kêu dứt bờ Hành Dương.
Người Tinh Liên không biết Hành Dương là nơi nào, thậm chí ca từ của Lê Hân hầu như hơn phân nửa đều nghe không rõ. Chính là câu "Ráng chiều rơi xuống, cùng cái cò đơn chiếc đều bay; làn nước sông thu với bầu trời kéo dài một sắc" kia lại đơn giản sáng tỏ, ít ỏi mười bốn tự*, cùng giai điệu vô cùng phù hợp, sương mù trong mắt mọi người dần dần rõ lên. Nguyên bản nhạc khúc cái hiểu cái không, dưới sự dẫn dắt của ca từ dần dần trở nên rõ ràng.
Đó là dưới ánh hoàng hôn đẹp đẽ, mặt nước trời thu dưới mặt trời lặn ánh lên thành một mảnh đỏ rực, phân không rõ nước là đâu, trời là đâu. Trong cảnh sắc tuyệt mỹ tại đây, những chiếc thuyền đánh cá giao nhau giữa trời và nước chậm rãi cập bến, động tác nhóm người đánh cá vui vẻ thành thục là như vậy. Có lẽ người Tinh Liên không hiểu vì sao bay qua dòng sông nhỏ phải dựa vào khí lực bản thân chèo từng chút một, nhưng cảnh hoàng hôn đẹp đẽ tráng lệ này, vẫn cứ trọi vào lòng bọn họ.
Đây là diễn tấu cấp bậc đại sư, rõ ràng không hiểu, rõ ràng trước nay chưa từng tiếp xúc, lại vẫn có thể lĩnh ngộ ý cảnh trong đó, đây là mị lực của âm nhạc!
Lê Hân kích động không kềm được, thậm chí không thèm nghe âm thanh thông báo của hệ thống về số fan trong đầu. Hắn đắm chìm trong âm nhạc mỹ diệu, vứt đi mâu thuẫn với《Cải Thìa Nhỏ》, chỉ lưu lại niềm vui sướng làm người Nho. Hệ thống âm nhạc đại sư, nếu một ngày nào đó tự mình có thể gảy lên nhạc khúc mỹ diệu như vậy, dù rằng cuối cuộc đời, cũng là đáng giá.
Lúc này hắn vô cùng may mắn, thời khắc bản thân bị trọng thương, cận kề tử vong, chỉ có thể kéo dài hơi tàn, vậy mà lại lựa chọn chết trong âm nhạc. Có lẽ người khác không cách nào hiểu được cách làm này của hắn, nhưng đối với người luận về âm nhạc như Lê Hân, âm nhạc chính là toàn bộ của hắn, cho dù có chết đi, vẫn có thể vây quanh âm nhạc đi vào một thế giới khác, cũng là một loại khoái lạc.
Mà lựa chọn của hắn, lại cực kì chính xác!
Thời khắc này, Lê Hân căn bản không quan tâm đến cấp đại sư chỉ đạo phải gảy liên tục hơn 10 lần, hắn thậm chí cảm thấy, chỉ có 10 lần thật sự không đủ, có thể gảy trên trăm lần ngàn lần mới tốt, để hắn nghe nhiều hơn một chút, nhiều học hơn một chút.
Không hề giống con rối bị giật dây, mà là đem tất cả tinh thần nhập vào, thể hội đại sư đàn tấu đến tột cùng là như thế nào.
Tâm lý mâu thuẫn biến mất, thời gian liền trôi qua rất nhanh. Đàn tấu mười lần ít ỏi bất quá chỉ là chuyện trong 1 giờ, chớp mắt đã qua đi. Lê Hân cảm giác bản thân còn chưa học đủ, ngoại quải cấp đại sư cũng đã biến mất, đầu ngón tay hắn lạc lõng dừng lại trên dây tỳ bà, trong lòng một trận buồn bực. Đắm chìm trong nhạc khúc mỹ diệu lại bị nhân sinh đánh thức, thật sự là điều rất khó chịu, Lê Hân muốn cứ mãi rong chơi trong mộng đẹp, nếu có thể vĩnh viễn không tỉnh giấc thì tốt rồi.
Nhóm người qua đường cũng có ý tưởng giống như Lê Hân, đặc biệt là những người nửa đường mới chạy tới nghe kia, càng là chưa đã thèm. Nhạc hay là sẽ bền bỉ nghe, một bài lặp đi lặp lại cả buổi tối cũng không thấy ngán. Con đường vốn ồn ào đã sớm theo tiếng tỳ bà mà trở nên an tĩnh, sau khi Lê Hân dừng lại, xung quanh yên lặng nửa ngày, mới vang ra tiếng vỗ tay ầm ầm.
"Thế nào lại ngừng, lại đến 1 lần a!" Âm thanh xung quanh vang lên, Lê Hân tỉ mỉ nghe, đều là muốn hắn làm lại 1 lần.
Nhưng mà ca khúc như vậy, hắn cũng không có khả năng tiếp tục gảy. Đây không phải nhạc khúc của hắn, hắn làm không được như thế sẽ dẫn người chú ý.
Lê Hân đứng lên cúi chào với mọi người, mang theo xin lỗi nói: "Vô cùng xin lỗi, diễn tấu hôm nay chỉ có thể dừng ở đây, ta...... không có biện pháp lại đàn tiếp."
Khúc《Ngư Chu Xướng Vãn》này hắn đã học xong, tự mình hẳn là có thể thuần thục đàn ra, chính là cùng với ý cảnh vừa rồi kém xa ngàn dặm. Lê Hân cong lưng, cúi thấp đầu, trong lòng lại là một trận buồn bực. Những người này thích không phải là hắn diễn tấu, cho dù có dễ nghe, chung quy cũng không phải tự mình. Ngoại quải đại sư tuy rằng tốt, cũng không phải bản lĩnh thật sự của hắn.
Nhưng hắn nhất định sẽ coi đây là tấm gương, cuối cùng sẽ có một ngày, tự mình cũng có thể đàn ra nhạc khúc lay động nhân tâm như vậy!
"Lại tới một lần đi, nghe hay như vậy!" Mọi người ồn ào nói.
Lúc này xác ướp không biết từ đâu lấy ra một cái thùng, bên ngoài cái thùng ngoại có 8 chữ to đùng "Không thể nghe chùa, chỉ thu tiền mặt" suýt nữa chọt mù mắt Lê Hân.
Thật quá mất liêm sỉ, hắn thật muốn cắm đầu xuống đất.
Ai ngờ người xung quanh cũng không cảm thấy như vậy có gì không đúng, một bên đem tinh tệ nhét vào trong hộp một bên nói: "Vốn cũng không định nghe chùa, đều là thành công lao động mà, cho chúng ta thưởng thức một ca khúc hay như vậy, đương nhiên phải giao phí. Chính là ta đưa nhiều chút, có thể lại nghe 1 bài hay không? Trước nay chưa từng nghe qua người thật biểu diễn, cảm giác......so với quang não...... hay hơn rất nhiều!"
Quang não dù có dễ nghe, ca khúc không có cảm tình cũng vô pháp đả động nhân tâm. Âm nhạc là từ nội tâm mà phát, những nhạc khúc có thể làm người khóc làm người cười làm người sung sướng làm người khổ sở, đều là do người nghe người soạn nhạc cùng người biểu diễn cùng cộng hưởng, âm nhạc của quang não, vĩnh viễn không cách nào tạo ra loại cộng hưởng này.
【Đạt được 543 fan, số thuần fan trước mắt 407; đạt được 2789 hoa tươi, số hoa tươi trước mắt 6424. ( tài xế 1 vạn hoa tươi là số dự tính, sau một năm thời gian nhậm chức sẽ tính số hoa tươi thực sự) 】
Âm thanh thống kê cuối cùng của hệ thống vang lên bên tai, Lê Hân không khỏi nở nụ cười, rốt cuộc số thuần fan không còn là số âm, quả thực quá tuyệt vời có phải hay không! Sự uy hiếp của tử vong rốt cuộc cũng rời xa hắn, lại còn được nhiều hoa tươi đến vậy, trong lúc nhất thời ánh mắt Lê Hân nhìn về phía xác ướp thập phần ôn nhu.
Nhiệt tình không thể từ chối, dưới ánh mắt cổ vũ của mọi người và xác ướp, Lê Hân thật không cách nào lùi bước, cuối cùng vẫn phải ngồi xuống tiếp tục gảy tỳ bà. Chính là mức độ thuần thục tỳ bà của hắn chỉ có 11, cùng lắm chỉ có thể gảy một khúc nghe không tồi, làm sao có thể lại tạo ra loại hiệu quả như vừa rồi. Kỳ thật Lê Hân rất muốn luyện tập Ngư Chu Xướng Vãn thêm một lúc, nhưng điều này nhất định sẽ bị lộ.
Hắn trăm bề khó xử, ngồi trên ghế suy nghĩ chốc lát, cắn răng một cái dứt khoát nói: "Âm nhạc chú trọng một là ý cảnh một là trạng thái, nháy mắt vừa rồi ta lĩnh ngộ được hàm nghĩa của nhạc khúc, rất lâu mới có thể phát huy khả năng gảy tốt như vậy. Nhưng sau khi thoát khỏi loại trạng thái đó liền không có biện pháp, kỳ thật kỹ thuật diễn tấu của ta cũng tương đối bình tường, như vậy...... mọi người vẫn muốn nghe sao?"
Diễn tấu xác thật có quan hệ rất lớn với trạng thái, nhưng cũng sẽ không lập tức từ đại sư biến thành tay mơ. Lê Hân ăn chắc người trong thế giới tương lai đều không sử dụng nhạc cụ, tự mình bịa chuyện, dù sao bài vừa rồi cũng là trước cái nhìn chăm chú của mọi người mà gảy ra, muốn hoài nghi cũng không có biện pháp.
Chỉ là hắn có chút sợ kỹ thuật thật của mình vừa ra tới, sẽ rớt fan. Nếu 543 này ngã xuống, tất cả đều biến thành số âm, kia đúng là cách cái chết không xa.
Nhóm người nghe đều tỏ vẻ, ngươi đàn đi, không hay cũng không sao, chúng ta chủ yếu là muốn nghe nhạc khúc người đàn, đàn hay đàn dở không quan hệ.
Lê Hân nghĩ nghĩ, tầm mắt dừng lại trên người xác ướp, nhớ tới một khúc《Dương Xuân Bạch Tuyết》ban đầu kia. Đại khái đó là khúc tỳ bà hắn quen thuộc nhất, cho nên sau khi lĩnh ngộ kỹ thuật tỳ bà, hắn muốn gảy nhạc khúc này đầu tiên. Bây giờ gảy Dương Xuân Bạch Tuyết, tốt hơn so với《Cải Thìa Nhỏ》và những ca khúc mình chỉnh đổi.
Hắn gảy nhẹ tỳ bà, nhạc điệu vang lên, hai mắt xác ướp lập tức sáng lên. Hắn đem hộp "Chỉ thu tiền mặt" đặt xuống dưới chân, trộm đến gần ghế dựa Lê Hân một chút, nghiêng tai lắng nghe nhạc khúc.
Đoạn đầu có chút không thuần thục, thậm chí gảy không đủ thông thuận, so với một khúc làm người kinh diễm trước kia thật sự kém hơn rất nhiều. Bất quá 《Dương Xuân Bạch Tuyết》miêu tả mùa xuân ba tháng, băng tuyết tan chảy, khắp nơi sống lại, vạn vật sinh trưởng, cảnh tượng vui mừng hướng vinh. Loại nhạc này có thể cho người nghe một loại cảm giác mát lạnh thoải mái, lúc này tinh cầu Emir đúng là mùa hạ, nghe vào vẫn là rất thoải mái.
Có người đuổi theo, lại không nghĩ vừa mới lên một cái đã bị xác ướp bỏ rơi. Người nọ ngơ ngác mà nói: "Gien của ta chính là cấp B+ đó, dị năng cũng là tốc độ, giống nhau cấp A đều thắng bất quá ta, người này thế nào có thể nhanh như vậy, rốt cuộc cấp bậc gien của y cao bao nhiêu?"
Danh Sách Chương: