Truyện Tớ Và Cậu Ấy Không Thân - Tiếu Giai Nhân : chương 2: dù sao thì cũng không thân
Tớ Và Cậu Ấy Không Thân - Tiếu Giai Nhân
-
Tiếu Giai Nhân
Chương 2: Dù sao thì cũng không thân
"Hầy, ngày kia là lại phải đi học trở lại rồi, sao kỳ nghỉ hè trôi qua nhanh đến vậy chứ."
Chu Tình khoác lấy cánh tay của Hà Diệp, vừa nghiêng đầu đánh giá quần áo nữ trong cửa hàng thời trang mà họ vừa đi qua, vừa thở dài than trách.
Hà Diệp: "Tớ thì lại có chút mong đợi đến ngày đi học, ngày nào cũng ở trong nhà như vậy là đủ rồi."
Chu Tình: "Cậu không phải con người!"
Hà Diệp cười.
Phía trước là một cửa hàng quần áo, có hai nam sinh dáng người cao gầy đang mua quần áo, nhìn dáng vẻ cũng là học sinh cấp ba.
Chu Tình bỗng nhiên nhớ tới Lục Tân, hỏi Hà Diệp: "Sau hôm đó cậu có gặp lại Lục Tân không?"
Hà Diệp nghĩ ngợi một lát, nói: "Có gặp hai lần."
Chu Tình bắt đầu trở nên hưng phấn: "Cậu ấy chắc chắn cũng sống ở trong tiểu khu đó rồi, lẽ nào đây chính là mối duyên phận giữa hai người các cậu? Trong phim truyền hình toàn diễn như vậy thôi!"
Hà Diệp: "Vậy thì duyên phận của tớ cũng nhiều quá đi mất, ngoại trừ Lục Tân, tớ còn gặp thêm cả mấy nam sinh và nữ sinh khác nữa cơ, trông rất là quen mắt, chắc có lẽ đều là học sinh của trường Nhị Trung chúng ta cả."
Chu Tình: "Đó là chuyện đương nhiên, ở trường Nhị Trung nhiều phụ huynh giàu có lắm, chỗ của các cậu là là tiểu khu mới, chắc chắn cũng có những phụ huynh khác vì muốn tiện cho con mình học tập nên đều mua nhà ở bên đó. À đúng rồi, Lục Tân có biết cậu không? Lúc nhìn thấy cậu thì cậu ấy có biểu hiện gì đặc biệt không?"
Hà Diệp nhớ lại một chút.
Lần đầu tiên cô và Lục Tân gặp nhau ở tiểu khu này là lần ở siêu thị đó, hai người chỉ đơn giản xác nhận thân phận của nhau rằng cả hai đều học chung một trường.
Lần thứ hai gặp mặt là buổi sáng Hà Diệp đi xuống dưới lầu vứt rác, mỗi tay xách theo một túi rác, đi tới gần nơi bỏ rác thì nhìn thấy Lục Tân từ một hướng khác chạy tới.
Hà Diệp vẫn còn đang do dự không biết có nên chào anh một tiếng hay không thì Lục Tân đã nói với cô một tiếng "hi", ánh mắt lạnh nhạt không chút dao động, giọng nói của anh cũng nhàn nhạt như vậy, sau đó anh liền chạy ngang qua cô luôn.
Xung quanh Chu Tình bắt đầu xuất hiện bong bóng màu hồng phấn: "Sao tớ cứ có cảm giác Lục Tân đối với cậu đã có chút khác thường nhỉ? Nghe nói cậu ấy khá là cao ngạo lạnh lùng đấy, chẳng thèm để ý tới những cô gái xung quanh gì cả."
Hà Diệp chỉ cảm thấy phỏng đoán này của Chu Tình hết sức buồn cười: "Ngay cả tên của tớ cậu ấy còn chẳng buồn hỏi, chẳng qua là người ta lịch sự nên mới chào hỏi một chút mà thôi, với cả, tớ cũng chẳng phải kiểu mỹ nữ có thể khiến cho người khác nhất kiến chung tình được, lớn bằng từng này rồi mà đến cả một bức thư tình tớ cũng chưa từng được nhận, sao có thể chớp mắt liền thu hút được kiểu nam sinh đẳng cấp giáo thảo như Lục Tân được."
Chu Tình vốn đang bận ngắm mấy bộ nữ trang treo trong cửa hàng quần áo, nghe thấy Hà Diệp nói vậy thì cô ấy liền quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hà Diệp.
Hà Diệp trong mắt cô ấy, có một làn da trắng ngần như sữa bò, lại đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, làn da đẹp đến nỗi một nốt mụn cũng không có.
Quả thật Hà Diệp không phải người xinh đẹp kinh diễm đến mức khiến người khác nhìn lần đầu tiên liền cảm thấy kinh ngạc, nhưng khuôn mặt của cô thanh tú mang cảm giác như làn nước mát, đôi môi hồng nhuận mềm mại, là kiểu môi rất dễ dàng khơi dậy cho người khác dục vọng muốn hôn lên đó.
Chu Tình mặc dù là con gái, nhưng cô ấy vẫn thường xuyên bị Hà Diệp làm cho liên tưởng tới một vài hình ảnh thân mật giữa nam và nữ, có đôi khi đọc một số tiểu thuyết tình yêu, cô ấy cũng sẽ bất giác tưởng tượng hình ảnh của những nữ chính mềm mại như bông hoa trắng nhỏ là Hà Diệp.
Hơn nữa với giá trị nhan sắc của Hà Diệp, mặc dù không được bình chọn là hoa khôi của trường, nhưng suốt bao nhiêu năm đi học cô cũng từng được bình chọn là hoa khôi của lớp mấy lần liền.
"Cậu ngàn vạn lần đừng tự đánh giá thấp bản thân mình như vậy, câu chưa từng nhận được thư tình là bởi vì cậu quá yêu học hành, bọn con trai biết cậu không phải là người thích yêu sớm nên mới không dám ra tay."
"Thôi kệ đi, không ai theo đuổi càng tốt, có người theo đuổi tớ cũng sẽ không đồng ý đâu."
Hà Diệp nhanh chóng kết thúc cuộc hội thoại hoàn toàn không có ý nghĩa gì này.
Có lẽ sẽ có những cô gái khi đến độ tuổi này, giai đoạn này rất dễ dàng kích động và nảy sinh ra những ý nghĩ muốn yêu đương, thế nhưng Hà Diệp thực sự không có hứng thú với chuyện này, bố cô kiếm tiền nuôi gia đình vất vả như vậy, Hà Diệp chỉ có một mục tiêu duy nhất đối với lớp mười hai, đó là học hành thật tốt, thuận lợi thi đỗ vào trường đại học trong lý tưởng.
***
Ngày mùng một tháng chín bắt đầu năm học mới.
Hà Diệp sắp xếp cặp sách, đạp xe đạp ra khỏi cửa.
Tiểu khu cô sống chỉ cách trường Nhị Trung một ki-lô-mét, trừ khi thời tiết không tốt, còn đâu Hà Diệp đều chuẩn bị đạp xe tới trường, còn có thể tập thể dục luôn.
Đi tới trường học, Hà Diệp đi tới trước bảng thông báo để xem danh sách chia lớp trước, trường Nhị Trung của họ mỗi lần lên lớp đều phải tiến hành chia lại lớp học.
Trước bảng thông báo có một vài học sinh đang tụ tập ở đó, Hà Diệp còn chưa kịp đi tới gần thì một bạn học hồi lớp mười một đã vẫy tay với cô: "Hà Diệp, cậu học ở lớp tám, bên này nè!"
Hà Diệp nở nụ cười đáp lại: "Cảm ơn cậu, cậu học ở lớp nào?"
"Tớ lớp mười lăm, chúng ta đều không học cùng tầng với nhau."
Xung quanh toàn là những cuộc đối thoại giống như của họ, Hà Diệp đi tới trước danh sách học sinh của lớp tám, đọc từ trên xuống dưới, người đứng đầu danh sách không ngờ lại là Lục Tân.
Số thứ tự trong danh sách lớp được xếp theo kết quả thi của đợt thi cuối kỳ gần nhất, chia đều ra thành hai mươi lớp ban tự nhiên, Hà Diệp sớm đã đoán được với thứ hạng của mình, cô chắc chắn sẽ trở thành người đứng ở vị trí số năm hoặc số sáu của một lớp nào đó, nhưng không dự đoán được rằng người đứng ở vị trí số một trong lớp lần này vậy mà lại là anh chàng Lục Tân nổi tiếng toàn khối.
Ngạc nhiên mất mấy giây, Hà Diệp tiếp tục đọc xuống bên dưới, may mắn thay, người bạn tốt Chu Tình mà cả năm lớp mười một mười hai không thể học cùng lớp với nhau của Hà Diệp lần này cuối cùng cũng được phân vào học chung một lớp với cô.
Đáng tiếc là cô không mang theo điện thoại, không thể lập tức chia sẻ chuyện này với Chu Tình.
Xem xong danh sách lớp, Hà Diệp đi tới phòng học của lớp tám để điểm danh.
Cô đến khá là sớm, trong lớp chỉ có hai học sinh, đều là học sinh ngoại trú, đang nói chuyện cùng với giáo viên chủ nhiệm.
Buổi sáng đến lớp điểm danh, buổi chiều mới bắt đầu tiết tự học.
Sau khi hoàn thành thủ tục điểm danh, Hà Diệp ở lại trường cũng không có chuyện gì làm nên trực tiếp đạp xe về nhà luôn.
Vừa mới đạp xe vào tới tiểu khu, Hà Diệp liền nhìn thấy Lục Tân cùng với một nam sinh khác đang sóng vai đạp xe ra ngoài.
Hà Diệp vốn không hề giỏi việc kết giao bạn bè lúc này có chút căng thẳng.
Nếu như cô và Lục Tân hoàn toàn không quen biết nhau thì cũng không sao, chỉ việc quan tâm tới chuyện đạp xe về nhà là được rồi, thế nhưng đằng này bây giờ cô và anh không được tính là hoàn toàn xa lạ mà quan hệ giữa hai người lại chẳng đến mức thân thiết gì cho cam, nếu không chào hỏi liệu như vậy có bất lịch sự quá không? Nếu như chủ động chào hỏi, nhỡ đâu người ta không thèm để ý đến mình thì sao đây?
Tốc độ đạp xe chậm lại, Hà Diệp hơi siết chặt tay lái, cố gắng tỏ ra tự nhiên thoải mái, chỉ là vẫn sẽ bất giác chốc chốc lại quan sát Lục Tân.
Lúc cách nhau chỉ còn khoảng ba mét, Lục Tân đột nhiên phanh xe lại, dùng một chân chống xuống đất, đôi mắt hẹp và dài mà lạnh lùng của anh vừa hay nhìn thẳng vào Hà Diệp.
Nam sinh bên cạnh anh nhìn thấy vậy cũng chống chân xuống theo, dừng xe phía trước Lục Tân, tò mò đưa mắt đánh giá Hà Diệp.
Hà Diệp bất đắt dĩ cũng chỉ đành dừng xe lại.
Lục Tân: "Điểm danh về rồi à?"
Hà Diệp: "Đúng vậy, lúc này vẫn chưa đông người lắm."
Lục Tân: "Cậu học lớp nào?"
Hà Diệp: "Lớp tám."
Lục Tân: "Hình như tôi cũng học ở lớp tám."
Nam sinh bên cạnh: "Sao lại là hình như, lão Lý vừa mới gọi điện thoại tới vài phút trước thôi mà, bảo là hai chúng ta đều học ở lớp tám."
Lục Tân liếc mắt lườm cậu ta một cái, giới thiệu với Hà Diệp: "Châu Hướng Minh, sau này đều là bạn học với nhau rồi."
Hà Diệp cười với nam sinh kia một cái.
Ban nãy Châu Hướng Minh đã cảm thấy Hà Diệp rất xinh, bây giờ Hà Diệp thận trọng nở nụ cười như thế này trông giống hệt như một bông hoa nhỏ đang e thẹn vậy, không ngờ lại khiến cho lòng người ta trở nên ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn trêu chọc cô.
"Tôi và Lục Tân là anh em tốt, trước đây sao tôi chưa từng gặp cậu, hai người quen nhau như thế nào vậy?"
Châu Hướng Minh vừa hỏi vừa hồ nghi lại mờ ám nháy mắt với Lục Tân, cậu ta chưa từng trông thấy Lục Tân chủ động chào hỏi cô gái nào bao giờ.
Lục Tân nhìn Hà Diệp: "Trường Nhị Trung lớn như vậy, kiểu gì cũng sẽ gặp được."
Hà Diệp biết anh vẫn chưa nhớ ra nguyên nhân thấy cô "quen mắt", giải thích với Châu Hướng Minh: "Chúng ta từng thi cùng một phòng với nhau, nhưng có điều chỉ duy nhất một lần đó thôi, bình thường tôi đều thi ở phòng số hai."
Lục Tân rũ mắt, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó.
Châu Hướng Minh kinh ngạc nhìn Hà Diệp: "Tốp một trăm của khối, hóa ra cậu cũng là một học bá!"
Hà Diệp bị cách xưng hộ này làm cho ngượng ngùng, học bá thực sự phải là người giống như Lục Tân mới đúng.
Cũng không còn chuyện gì khác để nói với nhau nữa nên Hà Diệp nói: "Tôi về nhà đây, các cậu mau đi điểm danh đi."
Lục Tân gật đầu, đạp xe rời đi.
Châu Hướng Minh vẫy tay với Hà Diệp chào cô rồi mới đuổi theo sau Lục Tân.
Rẽ ra khỏi cổng tiểu khu, Châu Hướng Minh ngoảnh lại phía sau nhìn, phát hiện cô gái ban nãy đã đạp xe đi xa rồi, cô mặc một chiếc quần thể thao đơn giản cùng với chiếc áo cộc tay, buộc tóc đuôi ngựa, cánh tay trắng ngần như thể biết phát sáng dưới ánh mặt trời.
Cậu ta thu ánh mắt lại, hỏi Lục Tân: "Ngoại trừ lần ở phòng thi ra, chắc chắn hai cậu còn từng tiếp xúc với nhau ở nơi khác nữa đúng chứ?"
Ánh mắt của Lục Tân nhìn thẳng về phía trước: "Siêu thị Quang Minh ở bên ngoài tiểu khu là của nhà cậu ấy mở, tớ gặp cậu ấy ở đó, trò chuyện với nhau mấy câu."
Châu Hướng Minh: "Cậu ấy bắt chuyện với cậu trước à?"
Lục Tân: "Không phải."
Vẻ mặt Châu Hướng Minh vô cùng bất ngờ: "Vậy chính cậu mới là người bắt chuyện với người ta trước à?"
Lục Tân: "Cảm thấy quen mắt nên tùy tiện hỏi thôi."
Châu Hướng Minh: "Đều là học sinh của Nhị Trung, người quen mắt thì thiếu gì, sao cậu không tùy tiện hỏi cô gái khác?"
Lục Tân như thể không nghe thấy gì vậy, chỉ một mực đạp xe.
Châu Hướng Minh: "Cậu đi bắt chuyện, cậu ấy biết cậu sao?"
Lục Tân: "Ừ."
Châu Hướng Minh giễu cợt nói: "Một phòng thi hơn năm mươi người mà cậu có thể được cậu ấy nhớ, chính là dựa vào khuôn mặt khiến đàn ông ghen ghét phụ nữ rất yêu của cậu, nếu đổi lại là tớ thì chắc chắn cậu ấy sẽ không có một chút ấn tượng nào."
Lục Tân: "Cậu có thể thử xem."
Châu Hướng Minh: "Thôi đi cha, cả đời này tớ cũng không có duyên phận với tốp một trăm của khối đâu, à đúng rồi, cậu ấy tên là gì?"
Lục Tân: "Không biết."
Xe của Châu Hướng Minh lắc lư lảo đảo, không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm Lục Tân: "Đã chào hỏi nhau như vậy rồi mà ngay cả tên của người ta là gì cậu cũng không biết á?"
Lục Tân: "Dù sao thì cũng không thân."
Hai người cứ như vậy vừa nói chuyện vừa đạp xe vào trường Nhị Trung, sau khi để xe đạp xong, cùng nhau đi tới đọc danh sách chia lớp giống như bao người.
Châu Hướng Minh đứng bên cạnh Lục Tân, ngón tay dán lên tờ danh sách chữ đen giấy trắng: "Học bá, này, tốp năm của lớp chúng ta có ba học sinh nữ, người nào là cậu ấy?"
Lục Tân không trả lời, ánh mắt dừng lại trên cái tên "Hà Diệp" ở vị trí thứ năm trong bảng danh sách vài giây.
Anh tới siêu thị mua đồ vài lần, có lần nghe thấy khách quen gọi bố cô là "lão Hà".
***
Hà Diệp ở nhà ăn cơm trưa, sau đó lại đeo balo cặp sách lên đạp xe tới Nhị Trung.
Phòng học lúc này đã ngồi kín nửa lớp, Hà Diệp đi tới cửa, vẫn đang tìm kiếm bóng dáng của Chu Tình, giữa hàng thứ nhất, Chu Tình đã đang nở nụ cười xán lạn vẫy tay với cô rồi.
Hà Diệp cười, trực tiếp đi thẳng tới bên cạnh Chu Tình.
Cô vừa mới ổn định chỗ ngồi, Chu Tình liền nhoài người dựa vào vai cô, một tay che mặt thì thầm nói nhỏ vào bên tai cô: "Lục Tân học cùng một lớp với chúng ta, cậu nói xem có trùng hợp không!"
Loại cảm giác hưng phấn này, cũng không khác gì theo đuổi thần tượng cả.
Hà Diệp bất lực lẩm bẩm, nói: "Cùng một lớp cùng một lớp, đáng để cậu vui như vậy sao?"
Chu Tình: "Không liên quan gì tới tớ, đây chính là duyên phận của cậu!"
Hà Diệp: "Tớ không có cần, được rồi, đừng nhắc tới chuyện này nữa, có bắn tám quả đại bác cũng không với tới được đâu."
Chu Tình hắng giọng hừm một tiếng, lập tức quay đầu lại.
Dáng người Lục Tân rất cao, nên anh cũng tự giác ngồi xuống hàng cuối cùng, vị trí sát với cửa sổ phía nam.
Chu Tình còn chưa kịp nhìn rõ thì đã kinh sợ tới mức quay phắt đầu lại, cứng nhắc nói với Hà Diệp: "Phía nam của hàng cuối cùng, cậu ấy hình như đang nhìn về phía chúng ta này!"
Những thứ như bản năng này quả thật quá là đáng sợ, cho dù lý trí nói với bản thân rằng không nên quay đầu lại, thế nhưng khi ý thức được điều này thì Hà Diệp đã nhìn về phía sau rồi.
May thay, Lục Tân trong tầm mắt của cô đang cúi đầu đọc sách.
Hà Diệp dành cho Chu Tình một ánh mắt "cạn lời".
Chu Tình quay đầu lại lần nữa, nhận ra ban nãy chỉ là do bản thân cảm giác sai nên cũng có chút ngượng ngùng.
Hà Diệp: "Sau này đừng có đùa kiểu như vậy nữa, có đầy người sống cùng tiểu khu học cùng một lớp đấy thôi, thật sự chẳng có gì là hiếm lạ nữa cả."
Chu Tình: "Biết rồi mà, yên tâm đi, chỉ là tớ có chút kích động thôi ấy mà."
________________________
Danh Sách Chương: