Truyện Tớ Và Cậu Ấy Không Thân - Tiếu Giai Nhân : chương 88: ngoại truyện: nếu như 4: “như thế này thì em yên tâm rồi chứ?”
Tớ Và Cậu Ấy Không Thân - Tiếu Giai Nhân
-
Tiếu Giai Nhân
Chương 88: Ngoại truyện: Nếu như 4: “Như thế này thì em yên tâm rồi chứ?”
Hà Diệp không màng tới lời trêu ghẹo của các bạn cùng phòng, cô vắt đồ ngủ lên lưng ghế rồi cầm điện thoại định chạy ra ngoài.
Lúc cô đặt tay lên tay nắm cửa, Vương Nhiên ho khan một tiếng: “Này, cậu đã cầm theo thẻ căn cước chưa đấy?”
Hà Diệp: “... Chắc chắn tớ sẽ quay về phòng.”
Nói xong, cô đỏ mặt đi ra ngoài.
Vương Nhiên nhìn về phía Quách Lạc Ngôn.
Quách Lạc Ngôn cười: “Bạn Lục Tân còn phải cố gắng thêm rồi.”
Vương Nhiên: “Bình thường mà, tính Diệp Tử hay xấu hổ lắm, đến thay áo cũng phải vào phòng vệ sinh, đâu như bọn mình.”
Trong lúc mấy cô gái nói chuyện phiếm với nhau, Hà Diệp đã chạy phăm phăm xuống dưới.
Còn vài bậc nữa là xuống hết cầu thang, cô đã trông thấy bạn trai của mình đứng ngoài cửa của sảnh lớn.
Dì quản lý ký túc nhìn cô rồi lại nhìn chàng sinh viên điển trai đã đứng đợi ngoài cửa được một lát.
Hà Diệp không chắc dì quản lý ký túc có nhớ mặt hai người họ không, cô cũng chẳng quan tâm lắm, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Lúc nhìn qua video cô không thấy rõ, giờ mặt giáp mặt với nhau, cô mới phát hiện ra màu da của bạn trai mình rám nắng đi hẳn một tone so với tuần trước.
Anh mặc áo phông màu đen, máu tóc ngắn ẩm ướt.
Hà Diệp: “... Anh gội đầu à? Hay là…?”
Hay là chạy tới đây, ra mồ hôi nhiều quá nên bị ướt?
Lục Tân cười, nắm chặt tay cô, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Anh tới khách sạn trước, tắm xong mới qua gặp em.”
Hà Diệp đi theo anh, hỏi hết cái này tới cái kia.
“Anh tới từ mấy giờ vậy?”
“Anh chuẩn bị đồ đạc xong từ buổi sáng, huấn luyện quân sự vừa xong là lập tức đáp ngay chuyến bay lúc sáu giờ bốn lăm.”
“Anh lại xin phép nghỉ à, lần này anh dùng lý do gì?”
“Cũng không hẳn là xin phép nghỉ, sáng mai bảy giờ anh lại bay về, khoảng mười giờ là về tới trước. Anh khá thân với thầy huấn luyện quân sự nên bịa cớ đưa bà đi khám bệnh, thầy cũng châm chước cho.”
Hà Diệp: “...”
Cô từ từ dừng bước, nhìn bạn trai đi bên cạnh mình bằng ánh nhìn phức tạp.
Bảy giờ sáng mai bay nghĩa là anh phải dậy đi ra sân bay từ năm giờ.
Hiện giờ là mười rưỡi, ngày mai còn phải huấn luyện quân sự cường độ cao suốt cả ngày.
Hà Diệp hối hận: “Nếu em không nói với anh như vậy, có phải anh sẽ không tới không?”
Lục Tân: “Cũng có thể nhưng nhiều khả năng là anh sẽ vẫn tới thôi. Chắc em không hiểu được đâu, lúc nhớ đến mức cảm thấy khó chịu thì chẳng bằng chịu vất vả một chút còn hơn.”
Đúng là Hà Diệp không hiểu, cô chưa từng thấy nhớ Lục Tân đến mức ấy.
Lục Tân xoa đầu bạn gái: “Dù sao cũng đã đến đây rồi, chúng ra đi dạo quanh hồ nhé?”
Anh nhớ trong khuôn viên trường có hai, ba hồ nước nhân tạo thích hợp để đi dạo.
Hà Diệp cúi đầu nhìn chân của bạn trai, nói với giọng pha lẫn đôi phần phàn nàn: “Đi dạo gì mà đi dạo, anh học quân sự cả ngày trời rồi, mai còn phải học quân sự tiếp nữa, anh không mệt à?”
Lục Tân: “Bên hồ có chỗ ngồi.”
Anh không thể đứng hôn cô dưới ký túc xá được, chỗ này quá đông người.
Hà Diệp vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Lục Tân bèn kéo cô vào lòng, không cần hôn, chỉ ôm một cái như vậy thôi cũng đủ rồi.
Hà Diệp dựa vào vai anh, ngửi thấy mùi hương sữa tắm thoang thoảng và cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người anh qua lớp vải áo mỏng.
Lúc đi ra ngoài, cô nghĩ là Lục Tân đã xin phép nghỉ cả ngày mai rồi nên không nghĩ tới chuyện sẽ đi khách sạn với anh.
Nhưng hóa ra, năm giờ sáng mai anh đã phải đi rồi.
Hà Diệp đâu nỡ lòng nào nhẫn tâm hành hạ bạn trai mình như thế rồi chỉ đi dạo với anh hơn một tiếng đồng hồ trên sân trường?
“Em quay lại ký túc một lát, anh đứng đây chờ em nhé.”
Hà Diệp đẩy anh ra, xoay người đi khỏi.
Lục Tân không biết bạn gái định đi làm gì nhưng anh không hỏi.
Hà Diệp leo vội mấy tầng cầu thang, lên tới phòng ký túc.
Vương Nhiên, Quách Lạc Ngôn đồng loạt nhìn về phía cô.
Trước cái nhìn chăm chú của các bạn cùng phòng, Hà Diệp lấy thẻ căn cước cất trong ngăn kéo ra, đỏ mặt giải thích: “Anh ấy không xin phép nghỉ, năm giờ sáng mai đã phải vội đi về cho kịp chuyến bay lúc bảy giờ rồi.”
Quách Lạc Ngôn: “Đây chính là sức mạnh của tình yêu sao?”
Vương Nhiên: “No, đây là sức hút vô cùng của Diệp Tử với Lục Tân.”
Hà Diệp: “...”
Cô nhanh chóng chạy đi nhanh như lúc trở về.
Bên dưới ký túc xá, Lục Tân không thấy trên người bạn gái mình có thêm bất kỳ thứ gì, anh hỏi: “Em quay lại lấy gì vậy?”
Bóng đêm là lớp chắn hoàn hảo giấu đi sự ngượng ngùng của Hà Diệp, cô vừa đi theo anh vừa lấy thẻ căn cước ra.
Lục Tân hiểu ra, anh cầm chặt tay cô: “Đúng là anh rất muốn nhưng anh không hy vọng em mềm lòng mà phải miễn cưỡng làm vậy.”
Hà Diệp: “... Em chỉ muốn ngồi với anh lâu thêm một lúc thôi, anh không cần phải nghĩ nhiều vậy đâu, nếu anh muốn làm gì khác thì chúng ta chỉ có thể đi dạo quanh sân trường thôi, đúng mười hai giờ em sẽ về lại ký túc xá.”
Lục Tân vội nói: “Anh hiểu ý em mà, anh cũng chỉ đơn thuần mong em sẽ ở lại khách sạn với anh một đêm thôi, không hề có ý gì khác.”
Đối với một cô gái ngoan ngoãn như cô, vừa mới khai giảng năm nhất đại học đã đi suốt đêm không về phòng ngủ là đã quá lắm rồi.
Lục Tân không muốn ép cô.
Anh thậm chí không vòng về ký túc thay quân phục chỉ để kịp lên chuyến bay sớm nhất, tranh thủ ở bên cô thêm một tiếng đồng hồ trước khi ký túc xá của cô đóng cửa.
Nếu như anh thực sự muốn giở chiêu trò gì thì anh hoàn toàn có thể đi chuyến bay lúc tám giờ, tới đây vừa vưa sát sạt giờ ký túc của cô đóng cửa để ép cô phải mềm lòng.
Hà Diệp lắc đầu, đêm nay cô không hề cảm thấy có gì ép buộc cả.
Cô có giới hạn của mình.
Chuyện cô không muốn làm thì dù Lục Tân có phải bay chuyến bay lúc ba giờ sáng, cô cũng sẽ không thỏa hiệp.
Suốt cả quãng đường đi từ ký túc xá ra tới cổng trường, Lục Tân hỏi đi hỏi lại tận mấy lần để chắc chắn là Hà Diệp đã nghĩ kĩ rồi, sau đó anh mới gọi xe.
Trong lúc chờ xe, Hà Diệp tò mò hỏi: “Anh đặt phòng của khách sạn nào vậy?”
Gần trường của cô có khách sạn giá rẻ, anh đã tới đây hai lần, chắc là cũng đã từng nhìn thấy rồi.
Lục Tân: “Cách chỗ này bốn, năm cây, đi xe mất chừng mười mấy phút thôi, không xa đâu.”
Hà Diệp: “Sao anh không thuê ngay gần đây?”
Lục Tân nhìn cô một cái, nói: “Anh không định rủ em qua ở với anh tối nay nhưng cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống lỡ như em đồng ý qua ở với anh chứ.”
Hà Diệp: “... Có gì khác nhau à?”
Lục Tân nắn bóp bàn tay của bạn gái: “Các khách sạn, nhà nghỉ gần trường đại học đã chứng kiến rất nhiều chuyện tình một đêm, tình một năm rồi, anh với em không phải kiểu ấy.”
Anh hết sức nghiêm túc với Hà Diệp.
Anh có tiền nên muốn dẫn cô tới ở khách sạn tốt.
Còn nếu như anh không có tiền thì anh thà nhịn chứ không dẫn cô tới mấy chỗ mà tụi đàn ông thường hay dẫn bạn gái tới giải quyết nhu cầu đột xuất.
Kể cả đêm nay cũng vậy, nếu như Lục Tân có kế hoạch cho chuyện ấy thì chắc chắn anh chỉ cân nhắc tới các khách sạn cùng đằng cấp với lần trước. Còn nếu như anh không có kế hoạch cho chuyện gì cả thì điều anh quan tâm là khách sạn đó phải nằm gần trường của cô để anh tiện tới gặp cô và tiện sáng mai đưa cô về.
Hà Diệp im lặng mất một lúc.
Cô không có bất kỳ kỳ vọng gì về thời hạn của mối tình này, chỉ đơn thuần là yêu hay không yêu mà thôi, không hề nghĩ xa tới vậy.
Xe đặt trên app tới, đường sá thông thoáng nên chỉ đi mất mười phút.
Đứng trước tòa khách sạn cao tầng, theo thói quen, điều đầu tiên Hà Diệp nghĩ tới là hai chữ: Giá phòng!
Lục Tân chỉ nhìn ánh mắt của bạn gái thôi là cũng đoán ra, anh xoa đầu cô: “Thứ nhất, hiện tại anh có tiền. Thứ hai, anh sẽ tiếp tục giành được các học bổng. Thứ ba, đợi tới khi ra trường, anh còn sẽ có nhiều tiền hơn.”
Hà Diệp: “... Anh thì siêu rồi, được chưa?”
Lục Tân: “...”
Bạn gái anh quá đơn thuần, hoàn toàn không biết được chuyện nói câu này vào lúc này, ở nơi này kích thích tới chừng nào.
...
Một phút sau, hai người đứng trước quầy lễ tân làm thủ tục ở lại cho Hà Diệp.
Hà Diệp vẫn không được tự nhiên lắm, lúc đứng, cô có xu hướng rúc vào ngực Lục Tân.
Tới khi lấy được thẻ phòng, rời khỏi quầy lễ tân, Hà Diệp mới bình tĩnh lại.
Từ đầu tới cuối, Lục Tân luôn nắm tay cô, trong thang máy không có ai khác, anh nói thì thầm vào tai cô: “Nhìn em đúng là cô gái nhà lành bị anh lừa tới đây.”
Tai Hà Diệp đỏ lựng lên vì lời anh nói.
Lên tới phòng khách sạn, phòng giường đôi xa hoa của khách sạn năm sao rất sạch sẽ, sáng sủa.
Lúc Lục Tân lấy dép đi trong phòng cho cô, Hà Diệp thoáng trông thấy trong tủ có đôi giày bộ đội học quân sự.
Cô nhớ tới lời bạn trai mình đã nói, kinh ngạc hỏi: “Anh mặc đồ quân sự đi thẳng tới đây à?”
Lục Tân: “Ừ, nếu không lại phải bay chuyến trễ hơn, anh đưa áo cho khách sạn giặt rồi.”
Hà Diệp: “Nếu vậy, chẳng phải là lúc anh đi máy bay, mọi người xung quanh đều nhìn anh hay sao?”
Lục Tân đứng thẳng người lên, nhìn về phía bạn gái: “Da mặt anh có mỏng như em đâu.”
Hà Diệp: “...”
Lục Tân đi vào phòng rửa tay, Hà Diệp đi dạo quanh phòng một vòng, lúc cô vòng trở lại chỗ cửa ra vào thì Lục Tân đi ra.
Đèn phòng khách rất sáng, tone da của anh đậm màu hơn hẳn so với trước đây, các đường nét trên khuôn mặt anh vốn đã lạnh lùng, sau khi rám nắng lại càng trở nên sắc sảo, khí khái ngút ngàn hơn.
Hà Diệp cụp hàng mi xuống khi bị anh nhìn.
Lục Tân bước tới, ôm cô.
Hà Diệp căng thẳng: “Tắt, tắt đèn đi.”
Lục Tân: “Không sao, anh vẫn chưa ngắm đủ.”
Thôi, tùy anh, Hà Diệp tự nhắm mắt lại.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở của bạn trai mình di chuyển theo hướng nhìn của anh.
Anh nâng cằm của cô lên, ngắm nhìn một lúc thật lâu, lâu đến mức Hà Diệp thấy hơi mỏi cổ, Lục Tân mới lên tiếng: “Em không muốn nhìn anh à?”
Hàng mi của Hà Diệp chớp chớp.
Lục Tân miết cánh môi của cô: “Hóa ra em thực sự không nhớ anh.”
Hà Diệp: “...”
Cô không nói nổi lời ấy ra khỏi miệng được.
Lục Tân cầm tay cô, áp tay cô lên mặt anh, dẫn dắt tay cô vuốt ve từ xương mày cho tới cổ của anh.
Lúc đầu ngón tay cô chạm vào hầu kết của anh, Hà Diệp không nhịn được rụt người lại.
Lục Tân buông tay cô ra, vuốt ve gò má và vành tai của cô: “Hà Diệp, anh nghĩ em cũng nhớ anh.”
Hà Diệp: “... Em nhớ chứ.”
Giọng cô còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu, Lục Tân hỏi: “Chứng minh thế nào đây?”
Hà Diệp cắn môi.
Lục Tân: “Đi với anh tới khách sạn à? Vậy cũng có thể là do em cảm động, mềm lòng nên mới tới, điều này không có nghĩa là em nhớ anh.”
Hà Diệp: “... Vậy phải chứng minh thế nào?”
Lục Tân: “Em cũng hôn anh như anh hôn em đi.”
Hà Diệp không làm được.
Lục Tân tắt đèn, dắt cô đi về phía giường, anh ngồi xuống, để cô đứng giữa hai chân anh.
Lục Tân ngẩng mặt lên, đưa một tay lên kéo cổ cô nhích lại gần anh hơn: “Hà Diệp, hôn anh đi.”
Lực tay của anh rất mạnh, Hà Diệp đổ người về phía trước, bắt buộc phải chống hai tay lên vai anh.
Thấy anh thực sự rất muốn, Hà Diệp không còn cách nào khác, đành hôn phớt một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên trán anh.
Lục Tân: “Cả má nữa.”
Bóng đêm khiến Hà Diệp trở nên mạnh bạo hơn, cô tiếp tục hôn một cái lên má anh.
Lục Tân chỉ vào môi.
Hà Diệp: “Lần cuối cùng đấy nhé, anh không được đòi thêm chỗ nào khác nữa đâu đấy.”
Lục Tân gật đầu.
Hà Diệp nghiêng đầu chờ một lát rồi mới xoay người, cúi xuống, hôn môi bạn trai mình.
Hôn xong, cô định tách ra nhưng bàn tay to rộng giữ hờ sau gáy cô đột nhiên lại níu chặt cô lại.
Hà Diệp bất giác giật mình la lên, sau đó anh thực sự hôn cô.
Đây là nụ hôn sau một tuần xa cách.
Huấn luyện quân sự rèn luyện thể lực của Lục Tân, cũng khiến nụ hôn của anh trở nên lâu hơn.
Hà Diệp mỏi cổ, đẩy vai anh ra phản đối.
Lục Tân bèn ôm cô, ngã xuống giường.
Hà Diệp cứng người.
Lục Tân kéo chăn lên đắp nửa người bạn gái từ phần eo trở xuống rồi chống người lên người cô, hỏi: “Như thế này thì em yên tâm rồi chứ?”
Hà Diệp len lén kéo chăn cao lên tới tận cổ.
Lục Tân kéo lại nó xuống eo, khàn giọng bảo: “Khu vực mặt trận nào anh đã đánh chiếm được rồi thì quyết không thể để mất một tấc đất nào.”
Hà Diệp: “...”
Anh mới mặc đồ quân sự có hai tuần thôi mà anh tưởng mình là lính thật rồi chắc!
Danh Sách Chương: