Mở đầu
Tiếng chuông trường reo lên báo hiệu kết thúc một ngày học, điều đó cũng có nghĩa là trận chiến thường ngày chuẩn bị bắt đầu. Trong khi các bạn cùng lớp đang bận rộn dọn đồ ra về, bàn về những công việc trong ngày, Sasahara Naoya tiến về phía tủ giày. Ngay khi cậu vừa bước chân tới tủ giày, một giọng nói trong trẻo vang bên tai.
“Chà chà, thật là trùng hợp, Sasahara-kun”. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện từ trong góc tối của chiếc tủ.
Cô sở hữu một vẻ đẹp hiếm có, cùng với phong thái sẽ khiến cho mọi người con gái khác phải ghen tị. Mái tóc trắng bạc thuôn dài tới bên chiếc eo thon gọn, nhẹ nhàng đung đưa khi cô bước đi. Tên cô là Shirogane Koyuki, và họ mới quen nhau dịp gần đây. Koyuki đưa mắt với kiểu nhìn như muốn chọc tức Naoya, đồng thời nở một nụ cười đầy khinh bỉ.
“Lại ra về một mình nữa à? Một cuộc sống thật nhàm chán, nhìn hai người
bạn thơ ấu của cậu thân thiết chưa kìa.?
“Huh.” Naoya gãi cằm, chậm rãi quan sát cô gái.
Về cơ bản, ý cô gái ấy muốn nói là—
“Được thôi, cùng về nhà nào.”
“Cái gì...!? Sao tự dưng lại...!?” Koyuki bàng hoàng, mặt cô ửng đỏ. “Suýt chút nữa là trông như tôi đang đợi cậu suốt từ nãy giờ để chúng ta cùng về nhà chung !”
“Chẳng phải đó là những đã diễn ra sao? Cậu cứ nhìn mãi vào lớp tôi suốt.”
Trong lúc mọi người đang chuẩn bị về nhà, Naoya phát hiện ra cô gái đang nhìn trộm mình phía ngoài lớp học. Không phải kể đến rằng cô còn nhìn thấy cậu ta ra về cùng một người bạn khác, cô nhìn cậu với nét mặt buồn rầu. Điều gì khác có thể nhấn mạnh được khát khao của Koyuki ‘được về nhà cùng nhau’ ? Naoya đã chỉ ra điều này, khiến cậu phải nhận lấy một cái nhìn trừng trừng của Koyuki, người mà đồng thời cũng đang nghiến răng ken két.
“H-Hừmm!” Koyuki đưa tay dọc theo mái tóc bóng bẩy. “Đó chỉ là do cậu tự hiểu nhầm mà thôi! Cho dù có nói thế, cũng thật là hết cách khi mà cậu không có ai để về chung. Tôi không phiền khi phải đi với cậu, tôi muốn giúp những người đang cần đến sự giúp đỡ.”
“Hiểu rồi~ Vậy thì, cậu có thể giúp tôi mang mớ đồ mua sắm được không? Tôi sẽ bao bà nước.”
“Tất nhiên rồi, nếu cậu đã nài nỉ đến vậy!” Koyuki nói lớn, liền đứng sáp lại gần Naoya.
Đây là khởi đầu của một chuyện tình romcom giữa một anh main không đụt và nhỏ nữ chính kuudere.
Chương 1
Người đẹp độc miệng và nam sinh với tài năng suy đoán.
Mùa xuân đã tới. Còn được biết tới như mùa của những cuộc gặp gỡ mới, hai con người này đã gặp nhau trong thời khắc định mệnh này.
“Ừm, tôi nghĩ cô gái này đang sợ lắm, nên anh có thể dừng tay được không?”
“M-Mày là ai? Mày muốn gì hả?”
“...!”
Địa điểm này ở ngay phía ngoài khu phố mua sắm, khi trời đang nhá nhem tối. Toàn cảnh thành phố bao phủ một màu cam, trong khi Naoya đứng chắn giữa một người đàn ông và một cô gái. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Lời giải thích rất đơn giản thôi. Naoya đang quét dọn trước cửa hàng mà cậu đang làm việc bán thời gian, và trông thấy hai người học cùng nhau.
Cô gái đó mặc đồng phục trường Naoya. Mái tóc bạch kim óng ả, kéo dài đến tận eo. Naoya không đoán được là ai vì cậu chỉ nhìn thấy được phần lưng, tuy nhiên cô gái đó lại toát ra dáng vẻ của một người đang gặp rắc rối.
Kẻ kia là một người đàn ông mặc vest. Tuy vậy mà tóc hắn lại có màu săc khá sặc sỡ, cùng với một chiếc khuyên bên tai. Trông như hắn đang với gọi cô gái, người mà đang đáp lại một cách bẽn lẽn, giọng cô thoáng lộ ra sự sợ hãi và bối rối.
Hắn đang cố tán tỉnh cô ta, chắc chắn là như vậy…
Giây phút Naoya đưa ra kết luận đó, cậu lập tức chen vào giữa hai người. Cậu nhận thấy cô gái càng trở nên căng thẳng hơn trước, nhưng tạm thời không để ý đến điều đó.
“Yêu cầu ông dừng làm những hành động này trước tiệm của chúng tôi! Nếu ông còn muốn tiếp tục, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
“Hahaha... tôi không biết cậu hiểu nhầm như thế nào, nhưng tôi không làm điều gì đáng nghi cả.”
Naoya trừng mắt nhìn bằng tất cả khả năng của mình, kì lạ thay, hắn đáp lại bằng một nụ cười đầy giả tạo. Ngay sau đó, hắn đưa cho cậu một tấm danh thiếp. Có vẻ như y là một nhà sản xuất chương trình giải trí.
“Thực ra tôi đang tìm kiếm một người mẫu cho show diễn mới của tạp chí. Nếu cô gái này tham gia, nhất định sau này sẽ nổi tiếng.”
“Huh...Bịa chuyện hay đấy.”
“...Huh?” Lông mày y quặn lại, nhưng Naoya hoàn toàn không để tâm.
Cậu nhìn thẳng vào mắt tên quấy rối và đưa ra lời giải thích.
“Ông không tìm kiếm tài năng nào cả. Ông chỉ đang đi quấy rối mà thôi.”
“Và cậu có bằng chứng gì cho việc đó—“
“Tôi có thể đoán ra chỉ bằng cách quan sát ông. Cho dù ông có diễn thế nào đi chăng nữa, con người không thể che giấu được phản ứng của cơ thể.”
Đối với Naoya, ý định của lão ta bị nhìn thấu quá dễ dàng. Đồng tử giãn nở hơn bình thường, và nhịp thở cũng nhanh hơn. Giọng trở nên húng hắng, môi bặm lại, và những giọt mồ hôi trên trán khiến cho mọi chuyện càng rõ ràng hơn. Kết hợp tất cả các yếu tố lại, Naoya không gặp khó khăn gì khi đưa ra kết luận.
“Anh là sinh viên đại học phải không? Tôi đoán ông là dân vùng Kansai. Vì ông chỉ phí thời gian rong chơi suốt ngày thay vì đi học, cha mẹ ông không cung ứng đủ tiền ông học à?”
“S-Sao mày...!” Mặt hắn ta xanh bệt lại.
Naoya đoán ra nguồn gốc của hắn là nhờ vào chất giọng. Hơn cả, mùi rượu thoang thoảng mà cậu ngửi được, và bộ vest xộc xệch kia đã tố cáo tất cả. Hiển nhiên, Naoya đã đúng về đối tượng, vì hắn bắt đầu trở nên hoảng loạn. Naoya chưa dừng ở đó, cậu tiếp tục công kích.
“Ông tiến xa đến mức này chỉ vì không cô gái nào chấp nhận lời đề nghị của ông... Ông nên sửa sang ngoại hình và diễn xuất trước khi dùng tới cái danh thiếp đó đấy.
“Mà... Mày nói cái gì cơ, thằng chó chết này!” Tên đàn ông gào lên, túm lấy cổ áo Naoya.
Một tiếng kêu thất thanh phát ra từ sau lưng, Naoya không mấy để ý.
“Đừng cư xử như thể mày cao quý lắm, thằng ranh con! Mày muốn ăn đòn
à.”
“Tôi lại thích như vậy đấy... Tiện thể, ông biết chuyện gì không?”
“...Chuyện gì?”
“Ông có thể thấy rằng tôi đang làm việc bán thời gian tại hiệu sách cũ này. Gần đây lại có nhiều vụ ẩu đả mới nổi lên, vì vậy xung quanh có lắp camera để theo dõi.” Naoya hất cằm lên về phía hiệu sách Akaneya.
Tại đây, bạn có thể thấy ống kính camera cạnh các bảng hiệu, chĩa trực tiếp về phía họ. Vào giây phút gã đàn ông nhận ra điều đó, khuôn mặt ngay lập tức biến sắc. Để đáp lại, Naoya chỉ cười mỉm.
“Nếu ông đánh tôi tại đây, đoạn phim đó sẽ được chuyển đến trực tiếp cho cảnh sát. Còn nếu ông không phiền thì xin thoải mái.”
“............Tsk!” Gã ta đẩy Naoya ra, rồi rời đi.
Naoya nhìn hắn bỏ đi, rồi sửa lại chiếc cổ áo.
“Phù, dù chỉ là đồ giả, nhưng thật tốt là chúng ta có chiếc camera đó.”
Naoya cảm thấy mừng vì đã yêu cầu quản lý về điều đó.
“U-Um…”
“Ah, mọi thứ ổn cả rồi.”
Cậu nghe thấy ai đó thở phào phía sau lưng. Cậu rất muốn quay lại và xem xét tình trạng cô gái kia, một giọng nói khàn khàn gọi cậu vào trong tiệm.
“Sasahara-kun! Hơi đột ngột chút, nhưng cậu có thể lo việc vận chuyển được không? Lúc này tôi không đi được!”
“Ồ, vâng! Con tới ngay! Bác về nhà cẩn thận!”
“Ah…!”
Cho đến phút cuối, Naoya cũng không kịp nhìn được mặt cô gái kiađược, cậu nhanh chóng quay lại cửa tiệm. Cậu đang trong tâm trạng tốt sau khi đã đóng góp được điều gì đó cho xã hội.
“Sasahara-kun... à.”
Đó là lý do cậu không bao giờ tưởng tượng cảnh cô gái cậu vừa cứu được lầm bầm tên cậu trong khi đặt hai tay lên ngực.
Cuộc gặp mặt thực sự diễn ra ngày hôm sau, vào lúc giữa trưa. Trong khi Naoya bước xuống hành lang cùng đám bạn, một nhân vật bí ẩn đi lại tung tăng trước mặt cậu.
“Hóa ra cậu là Sasahara Naoya-kun. Cảm ơn cậu về ngày hôm qua.”
“Hừm.”
Một mỹ nhân thốt lên những lời ấy với một tông giọng đầy ngạo mạn. Mái tóc bạch kim chạm tới tận eo, và đôi mắt sáng ngời tuyệt đẹp như đá quý. Khuôn mặt cô trông hoàn mỹ cứ như thể được tạo nên từ nền đồ họa game, và làn da trắng đến mức như trong suốt. Tuy nhiên, cái nhìn sắc lạnh của cô cho Naoya đã phá hủy đi hình tượng ấy.
Luồng áp lực khủng khiếp toát ra từ cơ thể bé nhỏ ấy, lớn tới mức bạn có thể gọi nó là sát khí cũng được, và cái cách cô ta khoanh tay càng làm tăng thêm vẻ chết người ấy. Kể cả những học sinh xung quanh dường như cũng cảm nhận được bầu không khí thù địch quanh cô, họ bắt đầu xì xầm bàn tán. Còn về phần chàng trai bóng bẩy đứng kế bên —Kouno Tatsumi— cậu ta trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Naoya... cậu gây chuyện gì với mụ ‘Bạch Tuyết độc địa’ kia à?”
“À, chỉ là. Hôm qua đó...” Naoya gật đầu, tự lẩm bẩm một mình.
Cậu đã không nhìn được mặt cô gái lúc trước, thế nhưng cô gái đứng trước cậu đây cũng sở hữu mái tóc bạch kim giống cô gái ngày hôm qua.
Mình không thực sự nghĩ sẽ gặp được cô ấy như thế này này.
Tên cô là Shirogane Koyuki. Cũng như Naoya, cô là một học sinh năm hai tại Học viện Ootsuki. Sở hữu diện mạo tuyệt đẹp cũng như bộ óc nhanh nhạy phụ trợ, thêm vào là khả năng điền kinh đáng kinh ngạc càng khiến cô trông như một con người siêu phàm. Thế nhưng, biệt danh của cô rmới rõ ràng ẩn chứa bản chất thực sự.
“Cảm ơn cậu nhiều về ngày hôm qua. Tôi muốn gặp cậu để cảm ơn, vì thế tôi đã đi vòng quanh khắp nơi tìm cậu. Nhờ bộ đồng phục cậu mặc hôm qua nên tôi biết cậu là học sinh ở đây.”
“Tôi hiểu rồi. Thế nhưng cậu không cần phải mất công tới tận đây như vậy đâu.”
“Không được.” Koyuki lướt ngón tay dọc theo mái tóc bạch kim, rồi khịt mũi nhẹ. “Tôi không muốn mang nợ cậu. Nếu không phải việc như vậy, tôi đã không tìm tới một thằng nhóc nhàm chán như cậu đâu.”
“Huh.”
Đó chính là khuyết điểm chết người mà tuyệt sắc mỹ nhân Koyuki này đang có. Ngắn gọn mà nói, là do cái lưỡi độc địa của cô. Đã được một khoảng thời gian học tập tại ngôi trường này, rất nhiều chàng trai gục đổ trước vẻ đẹp của cô, họ đều đã thử tỏ tình, nhưng tất cả và từng người trong số họ đều thất bại do những lời nói cay nghiệt của của cô. Từ đó cô cũng mang biệt danh ‘Bạch Tuyết độc địa’.
Cũng đã có khá nhiều người vây quanh họ, thì thầm vào tai nhau.
“Bạch Tuyết độc địa vẫn cay nghiệt như mọi khi…”
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ta có cần thiết phải nói thế không?”
Cũng thật kì lạ, Koyuki không màng đến chuyện đó dù chỉ là một chút. Thay vì vậy, cô lườm mọi người còn sắc hơn trong khi tiếp tục buông những lời cay đắng.
“Tôi đã rất hoảng vào hôm qua, nhưng tự thân tôi có thể xử lý được. Cậu có thể dừng hành động như hoàng tử được không? Tôi không thích phải mang nợ đâu.”
“Ohh, tôi hiểu rồi.” Naoya gật đầu.
Cậu hiểu rõ điều cô gái kia đang định nói.
“Về cơ bản, cậu muốn cảm ơn tôi, nên cậu muốn mời tôi đi chơi sau buổi học, phải không?”
“...........Huh?”
“.............Huh?”
Không chỉ Koyuki, mà toàn bộ những người đang theo dõi họ cũng bàng hoàng. Họ đều nhìn vào Naoya với suy nghĩ ‘Thằng này đang nói cái quái gi thế?’ trong đầu. Tuy nhiên, phản ứng của Koyuki lại khác với đám đông kia. Mặt cô ửng đỏ, ấp úng lựa câu trả lời.
“Cậ... Cậu đang nói gì thế?! Sao cậu lại đưa ra kết luận như vậy được!”
“Hiển nhiên thôi mà.” Naoya thản nhiên. “Sự thật rằng cậu đã ‘hoảng sợ’ không thể nào sai được. Cậu chỉ đang vờ tỏ ra mạnh mẽ thôi.”
“...!”
“Và hơn cả, cậu nói không muốn mang ơn ai, nhưng thực ra cậu muốn được trả ơn tôi, đúng không?”
Biểu hiện và giọng nói của Koyuki là hoàn toàn chân thật. Từ những thông tin cậu thu thập được đó, Naoya không gặp khó khăn gì để đoán ra cảm xúc thực của cô. Koyuki đứng lặng thinh, trong khi Naoya tiếp tục nói.
“Hôm nay tôi không phải đi làm thêm, cũng như sinh hoạt câu lạc bộ. Shirogane-san, chúng ta nên làm gì đây?”
Sau một hồi im lặng, cô đáp lại với giọng run rẩy.
“Um... nếu cậu thấy ổn, thì... t-tôi... sẽ chờ…”
“Được rồi. Hẹn nhau ở cổng trường nhé.”
“...! Sao cậu nghe được tôi nói vậy!? Bình thường cậu sẽ giả vờ không nghe thấy, rồi phải hỏi lại tôi cơ mà!”
“Khả năng lắng nghe của tôi khá phát triển, nên tôi nghe đươc mọi thứ khá rõ ràng.”
“Ugh...! C-Cậu...!”
“Tôi làm sao?”
“Đồ...!!!” Koyuki bỏ đi với khuôn mặt đỏ bừng.
“Eh, đó có thật là Shirogane-san không vậy...?”
“Không thể tin nổi…”
“Mình nghĩ cô ta cũng có nét dễ thương đó chứ…”
Giây phút cô biến mất, những người theo dõi đều lộ vẻ ấn tượng, họ đã nhìn cô với ánh mắt khác. Tatsumi quàng tay lên vai Naoya.
“Kĩ năng đọc vị của cậu vẫn tuyệt đỉnh như mọi khi. Nhưng phải nói là…” Tatsumi nhỏ giọng, và tiếp tục nói như thể khó chịu vì điều gì đó. “Cậu không định xử lý Shirogane-san như những lần khác cậu vẫn làm à?”
“Như thế chỉ làm to chuyện ra thôi.”
“Phí phạm thật đó. Cậu không đáng trở nên nổi tiếng đâu.”
Naoya chỉ biết nhún vai.
Lát sau, buổi học kết thúc, và Koyuki đang đứng đợi sẵn ở cổng trước. Cô gái ấy đứng cách biệt trong giữa đám học sinh, tay khoanh lại, lưng đứng thẳng cùng nét nhìn sắc lẹm.
“Xin lỗi, cậu chờ tôi lâu không?”
“Không hẳn, tôi đã nói cậu rồi, tôi không muốn mang nợ ai.” Koyuki tỏ vẻ khó chịu.
Khác hẳn với buổi chiều, gò má cô không còn ửng đỏ như trước nữa. Cô chĩa ngón trỏ vào Naoya, trừng mắt như một con sư tử đang đi săn, xung quanh tràn đầy bầu không khí căng thẳng.
“Như cậu đã nói, tôi chỉ muốn cảm ơn cậu. Không còn gì khác, rõ không? Đừng có mà hiểu nhầm.”
“Ehhh? Cậu đang yêu cầu điều bất khả thi đó.” Naoya đón nhận bầu không khí căng thẳng này, trưng ra một nụ cười nhăn nhó. “Ý tôi là, tôi có một cuộc hẹn hò với với một bạn nữ xinh đẹp, nên việc hiểu nhầm cũng thỏa đáng thôi. Tôi chỉ là một học sinh bình thường thôi mà.”
“Hẹ-Hẹn hò!?” Mặt Koyuki ửng đỏ như một trái dâu.
Tuy nhiên, lần này cô không giữ im lặng nữa. Cơ thể thon gọn của cô run lên mạnh mẽ, rồi liền ngoảnh mặt đi.
“Hmph... Nịnh bợ không có tác dụng gì với tôi đâu. Tôi ngạc nhiên rằng cậu dám nói một điều đáng xấu hổ như vậy đấy.”
“Tôi khá tệ ở khoản biểu đạt cảm xúc mà không dùng từ ngữ. Tôi chỉ nói lên những điều mình chợt nghĩ tới thôi.”
“Vậy à... Tôi ghét phải nói ra, nhưng đối với một người có ngoại hình đẹp như tôi đây, những kiểu khen ngợi kiểu này tôi được nghe hằng ngày. Cậu có thể tiếp tục khen bao nhiêu cũng được.”
“Tôi hiểu~”
Giọng nói nghe có vẻ thờ ơ, thế nhưng cô trông vui sướng vô cùng. Môi khẽ cười mỉm, và cơ thể đung đưa khá phi tự nhiên. Trước khi Naoya kịp chỉ ra điều đó, Koyuki đã đi trước một bước.
“Đi thôi! Và không nói chuyện cho đến khi chúng ta đến nơi, được chứ!?”
“Quả là một điều kiện khó khăn cho cuộc hẹn hò mà.”
“Đây không phải là hẹn hò! Cứ im lặng và đi theo tôi!” Koyuki nắm tay lại giận dữ, và Naoya không còn lựa chọn nào khác là phải im lặng đi theo cô.
Các học sinh khác đang theo dõi với vẻ hứng thú. Vụ việc ‘Bạch Tuyết đôc địa mời một nam sinh nhàm chán đi hẹn hò việc sớm lan truyền khắp nơi.
Sau một hồi đi bộ, họ đã tới khu phố mua sắm phía trước ga tàu. Học viện Ootsuki, nơi học theo học tọa lạc ngay chính giữa khu dân cư đông đúc. Nhờ vào đó, học sinh thoải mái đi chơi quanh các chuỗi cửa hàng, và Koyuki cũng không phải ngoại lệ. Naoya không có ý gì dám than phiền, vậy nên họ cùng gọi vài chiếc donut và cà phê, cùng ngồi xuống bàn, mặt đối mặt nhau.
“.....…”
Koyuki trừng mắt nhìn chiếc donut, không hề mở miệng ra một chút nào. Naoya biết rằng cô đang lo lắng, nên cậu liền chủ động.
“Um, tôi ăn một cái được không?”
“......” Koyuki gật đầu trong im lặng.
Nhận được sự cho phép, Naoya cầm chiếc donut lên và cắn một miếng. Ngay khi cậu đang thấm lấy mùi vị chiếc bánh…
“Um...” Koyuki khẽ mở miệng.
“Hm?”
“Có vẻ như cậu giỏi việc suy đoán cảm xúc của người khác…” Koyuki liếc nhìn Naoya. “Có lẽ cậu... đã biết tôi định nói gì rồi phải không?”
“Chắc chắn rồi, tôi biết rất rõ.” Naoya đặt chiếc donut xuống rồi lấy khăn lau ngón tay. “Nhưng cậu lại muốn tự mình nói ra đúng không? Tôi đang chờ đây.”
“Vậy là cậu biết rồi... Cậu có thể đọc suy nghĩ hay gì đó tương tự à?”
“Không hẳn. Tôi chỉ khá nhạt trong khoản suy luận thôi.”
“’Khá tốt’, cơ à... Sao cũng được.” Koyuki khép mắt lại, khẽ thở dài.
Tiếp theo đó, cô cúi đầu.
“Cảm ơn cậu rất nhiều về chuyện hôm qua. Cậu thật sự giúp tôi nhiều lắm.”
“Không có gì.” Naoya tiếp nhận lòng thành của cô.
Koyuki trông nhẹ nhõm đi hẳn, giờ đây cô có thế nói ra những gì mình muốn nói. Sau cùng cô cũng chạm tới chiếc donut kia, và ăn ngon lành.
“Cậu thật kì lạ đó.”
“Ah... tôi nghe điều đó nhiều rồi.”
“À, tôi nhận ra rồi.” Koyuki cong môi lên tạo thành một nụ cười móc mỉa. “Một thằng kì lạ như cậu bình thường sẽ không được đi uống trà với một người như tôi, nên điều này quả là vinh dự cho cậu.”
“Thực sự là như vậy đó. Tôi đoán rằng cậu đang nghĩ ‘Mình muốn đi uống trà với Sasahara-kun quá đi!’, kiểu vậy.”
“Vụ đó đâu ra vậy!? Tôi chưa hề nói điều gì giống vậy hết!” Koyuki ra sức chối, nhưng mặt cô thì không như vậy. Đôi má hồng hào ửng đỏ kia đã nói hết mọi thứ.
Cô hét lên, thu hút sự chú ý của các khách hàng khác xung quanh, dẫn tới việc ngay sau đó cô liền im thin thít, chỉ dám lườm Naoya đang uống cốc cà phê.
“Thật tình, tai cậu có vấn đề gì không thế... Bóp méo lời tôi nói như vậy…”
“Tôi có thể dễ dàng đoán được cậu đang nghĩ gì, Shirogane-san à.” Naoya vô tư đáp.
Thực tế là, đoán ra được cảm xúc thực của Koyuki không khó như mọi người nghĩ. Từ tông giọng cho tới ánh mắt, hành động tự vắn tóc, quan sát tất cả những hành động nhỏ giúp tiết lộ mọi điều về cô.
“Thật ư...? Nghe thật đáng nghi mà.” Koyuki chằm chằm nhìn Naoya, nở một nụ cười tinh quái.
Cô lấy ra từ trong ví đồng 100 yên, và đưa hai nắm tay ra trước mặt Naoya.
“Giờ thì, đoán xem tay nào đang giữ đồng xu đi.”
“Nó ở trên đùi cô đúng không?
“................Chính xác.” Koyuki miễn cưỡng mở hai bàn tay ra, không có gì khác ngoài không khí.
Cô nhặt đồng xu đang nằm trên đùi mình rồi nhìn Naoya như thể vừa chứng kiến một phép màu xảy ra.
“Cậu tinh thật... Làm tôi nhớ lại lúc đó, cậu nhận ra tên kia không phải nhà sản xuất thực sự mà chỉ đang đi quấy rối thôi. Bộ cậu là thám tử hay gì vậy?”
“Thám tử trung học chỉ tồn tại trong anime và game. Tôi không là gì ngoài một học sinh trung học bình thường.”
“Một học sinh trung học bình thường không thể làm vậy được.” Koyuki liếc nhìn Naoya, vẻ ngờ vực.
Đây không phải cách đối xử với người đã cứu thoát mình, nhưng Naoya không phiền, chỉ nhẹ nhàng nhún vai một cái.
“Tôi đã nghe câu đó nhiều rồi. Họ cứ hỏi tôi thực sự biết những gì khác nữa.”
“Cũng có lý thôi, làm sao mà cậu biết nhiều như thế được?”
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Naoya nở một nụ cười nhăn nhó.
Cậu không thấy điều gì đáng để che giấu ở đây cả.
“Chuyện là, khi tôi còn bé, mẹ tôi ốm nằm liệt giường một khoảng thời gian dài.”
“...Eh?” Koyuki nuốt hơi thở, cô chưa từng tính tới điều đó.
Naoya tiếp tục kể. Khi ấy Naoya vào khoảng 6 tuổi. Một ngày, mẹ cậu đột ngột đổ bệnh và phải nhập viện. Kết quả là bà nằm liệt giường, phải kết nối máy thở và các loại máy khác, khiến cho việc bày tỏ ý muốn của bản thân trở nên khó khăn hơn.
Naoya vẫn tiếp tục ghé thăm mẹ, chăm sóc cho mẹ hằng ngày. Cậu tập trung vào biểu hiện của mẹ, cho đến một lúc cậu có thể biết được mẹ đang nghĩ gì. Chỉ bằng một cái liếc mắt, Naoya sẽ đoán được ý muốn của người khác. Điều này cũng cho phép Naoya đỡ đần gánh nặng của mẹ đi một chút.
“Đó là tất cả những gì tôi có thể làm được vào lúc đó. Thành ra là tôi trở nên hiểu hơn suy nghĩ và mong muốn của mọi người.”
“Ồ... ra là cậu làm điều này là vì mẹ…”ra
Một cách tự nhiên, câu hỏi tiếp theo sẽ là—
“Vậy...mẹ cậu...hiện tại thế nào rồi...?”
“...Bà ấy đã tới một nơi rất xa.”
“......!” Mặt Koyuki tái nhợt.
Ngay lúc đó, Naoya bình tĩnh tiếp tục kể.
“Bà ấy đang ở đâu đó quanh vùng biển Caribean.”
“...Hả?”
“Mẹ tôi theo bố đi một chuyến du lịch nước ngoài.”
Mẹ cậu từng lâm vào tình trạng nguy kịch trước đó, nhưng bà hồi phục một cách kì diệu, và trở nên năng động hơn bao giờ hết. Nhờ vào sự kiện đó, bố mẹ cậu hiện đang tận hưởng cuộc sống hôn nhân hạnh phúc tại nước ngoài. Kể từ lúc Naoya lên cao trung, họ thậm chí quên đi cả đứa con trai của mình.
Họ luôn gửi thư hỏi thăm con trai hằng tháng, nhưng những bức hình họ gửi trông lại thắm thiết vô cùng. Nghe hết câu chuyện, Koyuki cắn miếng donut với nỗi thất vọng tràn trề.
“Tại sao cậu phải làm cho câu chuyện bi kich thế...!”
“Ahaha, xin lỗi nha. Chỉ là câu chuyện nó như thế đó.”
Cậu luôn vì chế giễu vì tinh thần cứng cỏi của mình. Naoya cười tinh quái, nhưng Koyuki không đánh giá cao điều đó.
“Hmph. Ít nhất tôi cũng hiểu rồi. Kết quả là cậu trở thành thứ kì quái như bây giờ đây.”
“Ít nhất cũng gọi tôi là người đặc biệt đi chứ.”
“Không có gì khác biệt ở đây cả.” Koyuki nhấp môi ly cà phê trong khi nói vặn lại Naoya.
Cô chợt nở một nụ cười ngạo mạn.
“Thật là đáng xấu hổ mà. Kĩ năng đọc vị của cậu không có tác dụng với tôi đâu.”
“Eh, thật không?”
“Hoàn toàn thật. Nếu không tại sao tôi có thể vui vẻ thưởng thức trà với cậu được cơ chứ. Tôi thà nghe mớ tin tức giao thông trên radio trong khi uống nước vòi ở nhà còn hơn.” Koyuki nhún vai, cô liếc nhìn qua Naoya. “Tuy nhiên, vì tôi đã lỡ đến đây mất rồi, nên tôi có một yêu cầu... Có điều gì khác cậu biết về tôi không?”
“Hmm... Khá nhiều đấy, tôi đoán vậy?” Naoya gật gù.
Xét theo tính cách của cô, cô chắc hẳn là con gái út. Tay thuận là tay phải, nhưng cô có thể viết cả bằng tay trái. Cô là kiểu người làm việc trong âm thầm, nhưng không thích để lộ điểm yếu trước mặt kẻ khác. Vào lúc này, cô đang cố tự ép mình uống cà phê đen, nhưng bản thân có vẻ ưa kakao với thật nhiều kem hơn.
Trong khi Naoya đang thu thập thông tin, biếu hiện của Koyuki như được kìm nén lại để không bị lộ.
Ồ, mình nghĩ đã tới lúc rồi nhỉ?
Naoya quyết định kết thúc tất cả. Có điều gì đó hấp dẫn cậu về thông tin thu thập được từ việc quan sát Koyuki.
“Ví dụ như là... cậu đã thích tôi mất rồi?”
“Phụtttttttttttt!” Koyuki phụt cà phê ra.
Lưng cô quặn lại trong khi cố hít lấy không khí, nhưng Naoya chỉ có thể đứng nhìn. Điều tiếp theo xảy ra là việc Koyuki lườm Naoya, khuôn mặt ửng đỏ như trái cà chua.
“Khục, khục...Ugh...Đ-Đùa hay đó, thật sự... Tôi thích ai cơ chứ, hm?”
“Eh, tôi đoán sai à?”
“Tất nhiên rồi!” Koyuki hét lên với giọng run rẩy.
Không chỉ toàn bộ cơ thể cô đang chuyển sang đỏ, những giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt xanh ngọc của cô. Vậy nhưng cô đã kìm lại.
“Tôi biết cậu đã cứu tôi khỏi tình huống nguy hiểm đó, nhưng mà...một người đẹp tuyệt mỹ như tôi sẽ không bao giờ đi yêu loại người kì quái như cậu đâu! Đừng có tự phụ thế!”
“Ý tôi là, nếu tôi sai thì, ít ra như thế sẽ tốt hơn…”
“...Eh?” Koyuki tròn xoe mắt thắc mắc.
Naoya gãi đầu, cậu thở dài.
“Tôi có lý do để đến đây cùng cậu đó, Shirogane-san.”
“Lý do...?”
“Một lý do đơn giản thôi.” Naoya chỉnh lại tư thế để nhìn thẳng vào Koyuki.
Cậu hít một hơi thật sâu, rồi điềm đạm nói.
“Tôi sẽ nói thẳng với cậu, Shirogane-san. Tôi thành thực xin lỗi... nhưng tôi không thể đi chơi với cậu được nữa.”
“...…”
Khuôn mặt rạng rỡ lúc trước của Koyuki liền tan vỡ. Cúi mặt xuống, cô hỏi với chất giọng như sắp tan biến đến nơi rồi.
“Có phải... là vì cậu đã có người mình thích rồi?”
“Không, cả cuộc đời này tôi chưa từng có bạn gái, và tôi không có hứng thú với ai cả.”
“Thế là do cậu không thích một người có ý chí mạnh mẽ như tôi chăng?
“ Cũng không phải như thế.” Naoya lắc đầu chậm rãi.
Cậu không hề ghét Koyuki dưới bất kỳ lý do nào. Cậu có thể đơn thuần ngắm nhìn cô một cách vui thích, và giữ những cảm xúc tích cực cho cô. Tuy vậy, Naoya đang trong một tình huống cụ thể ngăn Naoya đến với cô.
“Không phải là cậu không đủ tốt, Shirogane-san à. Tôi chỉ không có ý định đi chơi với cậu nữa.”
“...Ý cậu là sao?”
“Ý tôi là, cậu biết tôi là con người thế nào rồi đó. Tôi chỉ đang bắt đầu theo dõi cảm xúc của mọi người. Đó là lý do tại sao, về lâu về dài sẽ rất mệt mỏi.”
Đây không phải lần đầu tiên Naoya giúp đỡ một cô gái và nhận được sự yêu mến từ họ. Thêm nữa, mỗi lần như thế, cậu luôn mệt đến kiệt sức. Người kia đang nghĩ gì? Cô ấy đang mong muốn điều gì? Naoya tìm ra lời giải cho mọi thứ. Tự nhiên thay, cậu cũng nhìn thấu những lời nói dối một cách dễ dàng.
Trở thành người tiếp nhận những cảm xúc mạnh mẽ của người khác, cho dù là thiện cảm hay ác cảm, đến một lúc nào đó bản thân sẽ bị dày vò đến mức không thể chịu đựng được nữa. Đến mức có thể làm tan nát con tim. Đó là tại sao kể từ sơ trung, mỗi khi được tỏ tình bởi một cô gái hợp với cậu, cậu sẽ ngay lập tức từ chối, nói rằng không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa.
Phản ứng của họ cũng tương tự nhau. Hoặc là họ sẽ trở nên giận dữ và hét vào mặt cậu, im lặng, chửi rủa, và cuối cùng là xa lánh Naoya. Naoya nhận thức điều này là không ổn, nhưng mà…
Xóa bỏ ảo tưởng khi còn sớm sẽ bớt đau lòng hơn.
Cậu không muốn làm các cô gái đó phải buồn rầu. Mặt khác, Naoya quyết định sẽ tốt cho họ hơn khi bị từ chối, và đi tìm người khác xứng đáng hơn. Với lối suy nghĩ này, Naoya đã trở thành con người ngày hôm nay. Naoya đưa mắt xuống tách cà phê, nhìn thấy hình phản chiếu của bản thân rồi nở một nụ cười đầy cay đắng.
“Kể cả khi cậu có thật lòng thích tôi, Shirogane-san, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu được. Tôi muốn cậu từ bỏ tôi càng sớm càng tốt. Và hơn nữa, nếu cậu cảm thấy không ưa tôi, hãy cứ thoải mái là chính mình đi.”
“.......” Koyuki đáp lại bằng sự im lặng.
Hay đúng hơn, cô không biết mình phải nói gì lúc này. Để phá vỡ bầu không khí im lặng, Naoya nhấp một hơi cà phê. Hương vị còn đắng hơn lúc nãy, Naoya với tay lấy đường trên bàn, khi mà—
“...Chuyện này là sao.”
“Eh?” Naoya ngẩng đầu lên trong kinh ngạc.
Cậu nhìn thấy rõ ràng Koyuki đang phồng má lên trong khi trừng mắt nhìn mình. Chính điều đó làm cho Naoya cảm thấy bối rối. Khá dễ hiểu nếu cô gái tỏ ra giận dữ với Naoya. Vậy mà, bên trong con mắt đang chăm chăm vào cậu kia, cậu không cảm thấy chút căm ghét hay thù địch nào cả.
Eh, tại sao nhỉ? Thông thường, con người sẽ ghét kẻ đã nói những lời như vậy với họ, đúng chứ? Tại sao cô ta lại không căm ghét mình?
Koyuki hoàn toàn làm ngơ Naoya đang ngơ ngác kia, và cất lời mà không hề có ý đinh che giấu sự bất mãn.
“Hmph. Tôi không ưa cậu chút nào đâu. Tôi không coi cậu như một người đặc biệt hay gì khác. Và hơn hết, tôi có quyền được tự quyết định cảm xúc của mình.”
“T-Thì, đúng là như vậy, nhưng...Cậu chắc chắn phải căm ghét một kẻ như tôi, người mà luôn nói những gì mình muốn nói, phải không?” Naoya , trông chờ một câu trả lời tích cực.
Đó là tại sao cậu vẫn tiếp tục.
“Nhân tiện mà nói, không chỉ mỗi suy nghĩ thôi đâu. Tôi còn có thể suy đoán trọng lượng và kích thước ba vòng chỉ bằng cách quan sát cô.”
“Ồ, thật vậy à? Vậy thì sao nào? Cậu có thể biết điều đó thông qua một cái cân và thước đo, đúng không? Cậu nghĩ mình chính xác hơn các công cụ ư?”
“Eh...Ý-Ý tôi là, không hẳn, nhưng...?” Naoya lắp bắp trước sự thay đổi đột ngột của Koyuki.
Koyuki đã lỡ yêu con người mà Naoya biểu hiện ra ngoài mất rồi. Giờ đây khi cô khám phá ra con người thật của Naoya, cô hẳn sẽ rất thất vọng—hoặc là đáng ra phải như vậy.
Tại sao thiện cảm của cô ta với mình vẫn còn đó...?
Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với trường hợp thế này. Naoya càng thấy khó hiểu đặc biệt là bởi vì cậu đã tìm hiểu kĩ về đối tượng rồi.
“Hmph. Vậy là cậu cố tình ép cho tôi phải bỏ cuộc. Nếu cậu tiếp tục đi theo con đường đó...thì tôi sẽ có kế hoạch của riêng mình, Sasahara-kun.”
“C-Cậu có ý gì?”
“Nghe cho kĩ đây.” Koyuki hít một hơi thật sâu, và chỉ vào Naoya. “Tôi sẽ...khiến cậu phải yêu tôi!”
“Huh...?” Naoya bàng hoàng.
Liền sau đó, Koyuki nở một nụ cười tươi.
“Tôi hiểu kế hoạch của cậu rồi. Thế nhưng, tôi sẽ không bỏ cuộc với câu nói hời hợt như ‘Được thôi, tôi hiểu rồi’.” Koyuki quyết không lùi bước.
Xung quanh cô như phát ra một luồng áp lực, cô đứng dậy.
“Tôi không sợ trước việc cậu có bao nhiêu lần đọc vị con tim tôi đi nữa. Tôi sẽ không bị tổn thương dễ dàng chỉ bởi vì sự cứng đầu của cậu. Thay vào đó, tôi sẽ cố níu lấy cậu, và khiến cậu phải mê đắm tôi! Để cho cậu biết, không phải là tôi thích cậu hay gì đâu, nên đừng hiểu nhầm!”
“Như thể là tôi sẽ yêu bà ấy! Bà thích tôi lắm rồi phải không!?” Naoya thậm chí còn không cần phải đọc vị cô để biết điều đó.
Về cơ bản, Koyuki không có ý định sẽ bỏ cuộc. Niềm nhiệt huyết của cô là sự thật, khiến cho Naoya cũng phải kinh ngạc.
“Ừm...Tôi có thể hiểu được cảm xúc của cậu, nhưng...chẳng lẽ cậu không thể tìm được người bạn trai tốt hơn hay sao?”
“Thuyết phục một cô gái từ bỏ anh ta để tìm kiếm người khác là trái với quy tắc của tôi.” Cô lườm Naoya rồi thở dài. “Không phải kể đến việc...Tôi cũng là một người khá kỳ quặc nữa…”
“Cậu á? Tại sao cơ chứ?”
“Cậu không biết sao? Bọn họ luôn gọi tôi bằng biệt danh ‘Bạch Tuyết độc địa’...” Koyuki nhún vai.
Hiển nhiên là cô đang lợi dụng cái cớ này để đeo bám Naoya.
“Cậu có thể nhìn thấu tính cách con người tôi. Tôi không có nhiều bạn lắm, cũng như không ai màng để ý đến tôi. Tôi là người kỳ quái không kém gì cậu đâu.”
“Tôi có nghe những tin đồn đó…”
“Tất nhiên. Một trong những lý do của việc đó là vì nhan sắc của tôi. Lũ dân thường đó chỉ là đang ghen tị thôi.”
Khoảng 60% câu chuyện có vẻ là thật, và 30% kia là cô đang tỏ ra cứng rắn. Naoya dễ dàng nhận ra sự hổ thẹn trong từng câu từ cô nói ra. Cô ấy chắc chắn sẽ không nói điều gì giống như thế nếu cô không cảm thấy xấu hổ đến vậy. Naoya quyết định làm ngơ không biết, trong khi đó Koyuki đang chuẩn bị nói gì đó tiếp theo.
“Dù sao thì chuyện cũng chỉ có vậy. Để cân bằng lại, tôi cần một người cũng kì quái như tôi. Cậu chỉ vừa đạt đủ tiêu chí tôi cần, vì thế tôi chọn cậu. Tốt hơn hết cậu nên cảm ơn tôi đi.” Koyuki khép mắt lại và nhẹ nhàng liếm môi.
Chiếc lưỡi của cô lộ vẻ điềm tĩnh, mang sắc đỏ gợi cho Naoya về hình ảnh một con nhện độc, chuyên nhắm vào đàn ông.
“Tôi nhất định sẽ làm cho cậu phải yêu tôi bằng được. Tôi sẽ khiến cậu phát điên vì tôi tới mức sẽ phải tỏ tình. Fufu...Một kẻ như cậu thì nên quỳ gối trước tôi đi.”
“Eh...Um...Đ-Được thôi?” Naoya ngoảnh đi một cách khó xử.
Không phải chỉ vì tim Naoya đang đập nhanh hơn hay gì khác. Mà đúng hơn, cậu hiểu được ý nghĩa câu nói của Koyuki.
Cô ấy muốn được ở bên Naoya. Cô muốn biết thêm về những thứ cậu thích và không thích. Cô muốn cùng cậu đi tới trường, và dành thời gian bên nhau sau giờ học. Hẹn hò tại công viên giải trí...và hơn thế nữa.
Đối mặt với những luồng cảm xúc trong sáng này, Naoya cảm thấy nghẹn trong họng.
Cô ta nghiêm túc thật sao...! Cô ta thực sự yêu mình á!?
Đây cũng là lần đầu tiên Naoya nhận thấy một cảm xúc mãnh liệt như vậy. Cậu nhận ra rằng nó sẽ phai đi hoặc đổ vỡ một cách dễ dàng được. Naoya chỉ có thể im lặng, trong lúc Koyuki vừa đưa ra một câu trả lời ngạo mạn, cứ như là cô đã chắn chắn chiến thắng.
“Hehe, chuẩn bị sẵn sàng đi. Bắt đầu từ sáng mai, tôi sẽ chơi đùa với trái tim cậu.”
“Chơi đùa à...” Naoya chợt suy nghĩ. “Nếu cậu thực sự nghiêm túc, thì mọi chuyện sẽ...khá rắc rối đấy.”
“Còn phải nói! Mọi người đều sẽ phải nản chí khi bị một thiếu nữ xinh xắn như tôi săn đuổi—”
“Ừm. Tôi nghĩ có lẽ mình đã lỡ yêu cậu mất rồi.”
“Phải khôn—Hể!?” Koyuki thét lên khi nhận được lời tỏ tình bất ngờ của Naoya.
Xung quanh đám đông có vẻ như đã quá quen với phản ứng ấy của cô rồi, họ chỉ lặng lẽ tiếp tục nhìn. Koyuki không để ý đến điều đó, toàn thân run lẩy bẩy.
Đột nhiên, cô chỉ tay về phía Naoya.
“Sao tự dưng lại nói ra thế! Cậu vừa nói mình không có ý định kè cặp cùng ai mà... Bớt đùa lại chút đi!”
“Xin lỗi, nhưng mình hoàn toàn nghiêm túc.”
Cho đến lúc này, Naoya chưa từng nghĩ nhiều đến thế này về việc hẹn hò với một cô gái. Cậu chỉ đơn giản là quá mệt mỏi để nghĩ vễ những bữa tiệc, hay là đoán xem ý muốn của họ...Tuy nhiên…
“Mình không phiền được tìm hiểu cảm xúc của cậu, Shirogane-san. Được ở bên cậu làm mình rất vui, đây là lần đầu tiên mình cảm thấy thế này…”
Trước giờ, việc nhận được những cảm xúc mến mộ luôn làm cậu nao núng. Vậy mà Koyuki lại là trường hợp ngoại lệ, cậu muốn được ở bên cô ấy lâu hơn, muốn được thấy những biểu cảm mà không ai khác từng thấy. Với cậu, thế giới như vừa được đảo ngược lại.
“Không nói đến chuyện cậu không cố đuổi tôi đi cho dù tôi là thứ kỳ quặc, vậy mà cậu vẫn thích tôi. Hơn cả là, cậu rất dễ thương, và ở cùng cậu rất vui. Nếu không đổ vì cậu thì mới là kỳ lạ, phải không?”
“Eh... Sao lại tiến xa thế hả!?”
“Mình chỉ nói ra những gì mình nghĩ thôi.”
“Chuyện gì cũng phải có giới hạn chứ!” Koyuki la lên vặn lại.
Không dừng ở đó, cậu tiếp tục nói những gì ẩn giấu trong con tim.
“Nếu cậu cứ công kích mình mãi như thế, mình sẽ yêu cậu thật đấy. Mình tự hỏi, cậu đang nghĩ đến phương thức công kích nào khác vậy?”
“E-Eh!? À...Ờm...” Koyuki ngoảnh mặt đi, lầm bầm. “Gặp cậu mỗi buổi sáng...đi học cùng nhau...về nhà cùng nhau...uống trà cùng nhau...kiểu vậy?”
“Ôi trời, nhất định rồi mình sẽ yêu cậu mất thôi.”
“Thật ư!?”
“Ừm. Cảm xúc của mình cũng giống như của cậu vậy, không hơn.”
“L-Lại nữa rồi...không phải tôi thích cậu hay gì đâu! Đừng bắt tôi nói lại nữa!”
Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt Koyuki ánh lên sự vui mừng, cô nhanh chóng quay lại thái độ nghiêm trang lúc trước. Liền sau đó, Koyuki quay mặt hờn dỗi.
“Hmph! Cậu có thể thoải mái trêu ghẹo tôi tùy thích, nhưng tôi không dễ tính như cậu nghĩ đâu. Tôi sẽ giận cho coi!”
“Mình thật sự nghiêm túc mà...Ahh, hiểu rồi.” Naoya chợt vỗ tay như nhận ra điều gì.
Koyuki thích Naoya. Nếu như Naoya bắt đầu thích ngược lại Koyuki, họ rồi sẽ tiến tới tình yêu đôi lứa. Vậy nhưng sao cô ấy lại cẩn trọng vậy? Naoya không rõ câu trả lời, nhưng giờ đây thì đã rõ.
“Cậu lo lắng vì mình nói suy đoán một cách vô căn cứ, có đúng không? Cậu lo lắng rằng mình có nghiêm túc hay không.”
“Ugh...cậu...không hẳn sai, nhưng…”
“Thế thì dễ thôi.” Naoya rướn người lên phía trước, nắm lấy tay Koyuki.
Koyuki khẽ rên, và bắt đầu đỏ mặt. Naoya bắt nắm bằng cả hai tay.
“Hãy đối xử tốt với mình từ nay về sau, Shirogane-san. Mình chắc chắn sẽ khiến cậu phải yêu mình.”
“Dừng kiểu nói thế đi...!” Koyuki run rẩy trong giận dữ, cô hắng giọng. “Tôi không có ý gì với cậu đâu, đừng có mà tự hụ!”
“Cắn lưỡi vào thời điểm quan trọng thế này, dễ thương làm sao.”
“Gaaaahh...!” Koyuki phớt lờ lời châm chọc của Naoya.
Cứ như thế, tấm màn sân khấu vén lên khởi đầu cuộc chiến giữa hai người.