Thiên Sơn Tuyết đã hồi sinh rồi, không, nói trắng ra là cô ấy chưa chết, chỉ là tiến vào một trạng thái khác thôi.
Lời tiên đoán lúc trước của Tô Thương không sai, đó là phương pháp dung hợp kí ức của hai kiếp của Thiên Sơn Tuyết, chính là phá hủy trước để tái sinh sau.
Bây giờ, Thiên Sơn Tuyết đã đặt chân đến trên cảnh giới đế cảnh, giống với thực lực của Vương Dương Minh, Lý Nguyệt.
"Thanh Hoàng nữ đế!"
"Hiên Viên thần am!"
Diệp Miễn đương nhiên nhận ra Lý Nguyệt và Thiên Sơn Tuyết, ngạc nhiên nói: "Hai người các ngươi, sao lại đi ra từ bên trong Thiên Môn"
"Ha ha, cái này đương nhiên là công trạng thuộc về tôi rồi."
Vương Dương Minh khẽ cười nói: "Tôi tốn sức nịnh hót ông, còn làm chó của ông nữa, bỏ ra công sức lớn như vậy, cũng không thể chỉ có một mình tôi đặt chân đến cảnh giới trên tiên đế, như thế không phải là tôi bị thua thiệt rất lớn sao?"
"Vương!"
"Dương!"
"Minh!"
Diệp Miễn không kiềm chế được cơn giận, khàn giọng gầm thét lên: "Tôi phải giết ông!"
"Chị em đâu, đấu với ông ta một trận, để tranh thủ thời gian cho Tô Thương!" Vương Dương Minh nói ra.
Không cần ông ta nhắc nhở, Lý Nguyệt và Thiên Sơn Tuyết đã xông ra ngoài, cùng nhau chiến đấu với Diệp Miễn.
Vương Dương Minh theo sát phía sau, cũng tham gia chiến đấu.
Cứ như vậy, ba người bọn họ cùng chiến đấu với Diệp Miễn, nhưng kết quả lại không như ý muốn.
Thực lực của Diệp Miễn rất mạnh, dù gì thì ông ta cũng đã tu hành cảnh giới trên đế cảnh nhiều năm, mà ba người Dương Minh Vương, Lý Nguyệt, Thiên Sơn Tuyết, chỉ là mới đặt chân đến cảnh giới này.
Nếu như bất kì người nào trong bọn họ, đơn độc đánh nhau với Diệp Miễn, chưa đến một phút, sẽ thua ngay tức khắc.
Ba người bọn họ ở cùng một chỗ, hiệu quả tốt hơn một, nhưng như vậy cũng không kiên trì được bao lâu.
Rất nhanh.
Khoảng năm phút, Diệp Miễn ra đòn tấn công mạnh nhất, trực tiếp đẩy lui ba người Vương Dương Minh ra.
Ngay sau đó.
Ông ta thừa thắng xông lên, bịch bịch bịch, ba chưởng được tung ra, ba người bọn Vương Dương Minh ngã ra đất, thi nhau nôn ra máu, sắc mặt tái nhợt, giường như đã mất đi sức chiến đấu.
Đế cảnh phía trên chênh lệch, cũng là rất lớn!
Vương Dương Minh, Lý Nguyệt, Thiên Sơn Tuyết, ba người họ có thể kiên trì đến bây giờ, đã là rất tốt.
"Ha ha!"
Diệp Miễn thấy vậy, lạnh lùng cười nói: "Sức mạnh kinh khủng ở trước mặt này, bất kì âm mưu quỷ kế gì đều không thể dùng được, tôi bế quan trước, rồi sẽ giết Tô Thương, sau đó sẽ dần dần tra tấn các người.!"
Nói xong, hai tay Diệp Miễn liền co lại, định đóng thiên môn lại, muốn dùng thiên môn để nhốt chết Tô Thương.
"Các vị, thời cơ đã đến, đại trận Phạt Thiên, đã đến lúc mở ra rồi!"
Đúng lúc này, Vương Dương Minh đột nhiên phát ra một âm thanh, giống như nhạc khí, vang vọng khắp trời đất.
Bất kì ngóc ngách nào của trái đất, cũng có thể nghe được âm thanh của ông ta, đây chính là sức mạnh của cảnh giới trên tiên đế.
"Thạch Hạo Hãn của vùng núi tế trời, nhận lấy, coi thường cái chết!"
"Lão nhân ở núi Lao Sơn của vùng đất giữa núi và biển, nhận lấy, tranh luận đạo giáo, chung quy cũng chỉ là tôi lo nghĩ mà thôi!"
"Từ Thiện sư thái ở núi Nga Mi, nhận lấy, thận trọng dùng một chút sức mọn, thay đổi đại cục thiên hạ!"