Truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp : chương 74: hỏa hoạn
Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
-
෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴
Chương 74: Hỏa Hoạn
Sau khi thăm em xong, Dương Tuấn Vũ dặn dò cha mẹ nghỉ ngơi đầy đủ. Sau đó, cha mẹ hắn cũng chỉ cho hắn đuổi thẳng cổ. Nói là ở đây không có chỗ nghỉ ngơi, về nhà mà ngủ. Hắn bảo sẽ thuê phòng trọ, cha mẹ hắn mắng cho một trận, nói rằng mới kiếm được chút tiền đã tiêu pha lãng phí.
Dương Tuấn Vũ biết tình hình ở bệnh viện bây giờ, người bệnh không phải nằm ghép đã là có phúc rồi. Ở những khoa đông người, 2-4 bệnh nhân chen nhau trên 1 cái giường chỉ rộng 1m2, rất khổ. Đặc biệt lên tuyến trung ương. Dương Tuấn Vũ nhận ra sự thật này. Hắn quyết định khi có đủ tiền sẽ xây bệnh viên riêng. Vừa phục vụ người thân, vừa để người dân bớt khổ.
…
Đang vi vu ngồi trên xe taxi, Dương Tuấn Vũ nhìn qua cửa sổ, quan sát ánh đèn đường của thành phố. Lãng mạn là thế, nhưng đột nhiên hắn thấy cái gì đó. Hắn hô dừng xe, rồi vội vàng trả tiền cho bác tài xế.
Thì ra, ở chung cư 8 tầng phía trước, có đám cháy. Cháy từ tầng 3, khói lửa đang bắt đầu bốc lên. Có vẻ chưa ai để ý.
Hắn vừa mới tới cách cửa căn chung cư khoảng 50m thì nghe thấy có tiếng nổ lớn. Có lẽ chập cháy điện rồi gây nổ bình ga hở.
Người dân Việt Nam rất hay không khóa van bình ga sau khi dùng. Trong chung cư, hay có chuột, rất dễ bị rò ga mà không biết. Nếu chẳng may có chập điện thì rất dễ dẫn đến nổ lớn.
Vụ nổ trước mắt kia không biết do cái gì, nhưng chắc chắn đã gây nổ bình ga rồi. Cửa sổ căn hộ đó nổ bay ra cả mấy trăm mét, không biết có ai đen đủi bị bắn vào không. Hắn cũng không thể đi xem được, việc trước mắt là phải cứu người trong căn nhà này.
Mọi người xung quanh ào đến xem, có người than trời, có người lấy điện thoại ra gọi cứu hỏa, nhưng làm gì có ai dám chạy lên cứu người.
Tầng 1 và tầng 2 nhà ai có người đều chạy nhanh ra ngoài, mặt ai cũng xám ngoét. Có ngừơi còn bị thương, chắc là do áp lực nổ lớn làm sập sàn nhà. Nhiều người còn mặt đen thui vì ám khói.
Lửa đang bốc lên đến tầng 4 và tầng 5. Năm tầng trên, mọi người đều ùa nhau chạy ra.
Tràng cảnh vô cùng hỗn loạn.
Dương Tuấn Vũ quan sát xung quanh, thì nghe thấy có người phụ nữ kêu khóc:
- Anh buông tôi ra, con gái tôi vẫn còn ở trên đó. Sao anh lại kéo tôi chạy xuống. Con bé còn nằm trong phòng, nó mới có 1 tuổi, chưa thể tự đi được. Mau thả tôi ra.
Hắn nghe thấy vậy thì hỏi gấp:
- Con chị ở phòng nào, tầng bao nhiêu?
Người phụ nữ đó trả lời máy móc:
- Ở tầng 7, phòng 708. Mấy người tránh ra để tôi đi… Con ơi, đợi mẹ…
Cô ta giãy dụa gào khóc rất lớn, mọi người cũng rất thương tâm, nhưng nhìn lên chung cư thấy lửa đã cháy rất lớn, tầng 6-7 cũng đã nghi ngút khói lửa. Ai dám lên chứ. Lên không khéo kéo mạng mình theo. Biết đâu con gái cô ấy có người cứu đi rồi, nhưng hỗn loạn thế này chưa tìm được thôi. Nếu lên mà không tìm được thì quá xui xẻo rồi.
Khi gặp khó khăn, hay có nguy cơ tới tính mạng mình, đa số mọi người sẽ lựa chọn lối đi an toàn, hoặc thờ ơ với người gặp nạn. Đó chính là tâm lý số đông.
Nhưng xã hội luôn có những người dũng cảm.
“Con ** nó, đánh liều một lần.”
Dương Tuấn Vũ quyết định làm anh hùng một lần.
Hắn gạt mọi người ra, lách nhanh, chạy thẳng vào chung cư. Hắn vừa chạy vừa hô lớn:
- Mọi người mau tìm một tấm bạt lớn, rồi tất cả cùng kéo căng ra. Đợi tôi.
- Cậu định nhảy xuống à?
- Không có thời gian để tranh luận đâu.
Rồi hắn mất hút rất nhanh sau cánh cổng chung cư. Vào trong, hắn tìm ngay thang bộ rồi chạy một mạch lên tầng 3 thì thấy lửa đã cháy ra tận cầu thang rồi.
Cầu thang được lát bằng gỗ, lửa cháy càng lớn. Có một khoảng cầu thang đã cháy toàn bộ, Dương Tuấn Vũ chỉ còn cách nhảy đu lên. Khung gỗ đang cháy, hắn cắn răng, xé mạnh cánh tay áo, cuốn nhanh vào bàn tay rồi nhảy đu người lên.
Càng chạy lên trên, lửa cháy càng lớn, khói mờ mịt cay xè làm nước nắt chảy ra giàn dụa. Nhưng Dương Tuấn Vũ vẫn mở lớn đôi mắt, chạy thật nhanh tìm phòng số 708. Tới nơi đã thấy cửa phòng lửa cháy hừng hực. Hắn đạp cửa, bên trong đã hoang tàn đổ nát. Hy vọng cứu đứa trẻ càng thấp.
- …Hu hu.
- Là tiếng trẻ con.
Hắn theo tiếng khóc, tìm được cửa phòng, cửa không khoá, lửa đã bén tới nơi, hắn nhanh chóng tìm thấy đứa trẻ đang lăn lộn trên giường. May là vẫn chưa cháy vào phòng này.
Dương Tuấn Vũ kéo nhanh chiếc ga giường, chạy vào nhà vệ sinh xả nước cho ướt đẫm rồi mang tới chùm cho đứa trẻ và mình.
Lửa chưa bén tới nhưng khói rất nhiều, không có oxy để hô hấp. Con người sẽ bị ngạt rất nhanh.
Người chết trong hoả hoạn, ngoài bị vật liệu nặng rơi vào người, thì 80% là do ngạt vì khói và lửa cháy hết Oxy.
Đứa trẻ này đã hơi tái nhợt, hô hấp khó khăn, cần phải đưa nhanh đi viện.
Não sẽ chết sau 4 phút không có oxy, nếu cứu được đứa trẻ mà nó lại thành người thực vật, thì sẽ làm kinh tế cả gia đình sẽ suy kiệt.
Chưa kể, tài sản của họ đa phần tan biến theo ngọn lửa vô tình kia rồi.
Dương Tuấn Vũ biết giờ này cầu thang đã không đi được. Hắn chỉ giảm bớt độ cao để nhảy xuống, hy vọng giảm thấp nhất mức độ chấn thương.
Xuống tới tầng 5, cầu thang đã vô phương chạy tiếp. Hắn tìm nhanh một nhà, sau đó đạt tung cửa, chạy đến cửa sổ. Hắn leo ra ngoài, một tay ôm đứa trẻ, một tay làm điểm tựa để đu xuống tầng 4. Lửa cháy rất lớn , hắn đã bọc kín đứa trẻ nhưng còn mình thì lửa và hơi nóng tạt ra cũng đủ khiến hắn bỏng rát rồi.
Nhưng bây giờ không quan tâm nhiều, hắn hô lớn để mọi người chuyển tấm bạt tới, rồi nhảy xuống, đứa trẻ được hắn bọc vào trong người. Lưng hắn tiếp xúc với bạt, hơi đập mạnh xuống đất nhưng không sao, lực căng của bạt đã giảm thấp tối đa lực rơi tự do rồi.
Mọi người xúm lại xem hắn có sao không thì hắn hô lớn:
- Mọi người làm ơn tránh xa ra, để không khí cho đứa bé thở.
Đứa bé mặt đã tím lại, hô hấp và tim đã ngừng lại. Hắn nghe thấy tiếng Triệu Cơ vang lên:
- Anh nghe theo lời em nói.
- Ừm. Bây giờ phải làm sao.
- Đầu tiên đặt nó xuống nền cứng. Anh đặt luôn xuống đường đi.
- Hô hấp nhân tạo.
- Nhưng miệng nó quá nhỏ.
- Anh ngậm cả vào miệng và mũi nó và thổi, lặp lại 2 lần.
- Dùng ngón 2 ngón tay cái, ấn lên ngực nó. Làm liên tục trong 30s…. 29…28…2…1
- Kiểm tra lại nhịp tim và hô hấp.
- Vẫn chưa được.
- Vậy thì lặp lại như cũ.
…
Sau khoảng 3 lần thì đứa trẻ đã có nhịp tim và bắt đầu ho, thở trở lại. Mặt đã hồng hào hơn.
- Mọi người mau đưa hai mẹ con họ đến viện. Ai là người nhà của cháu bé.
- Tôi là cha nó. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.
- Bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Mau đưa tới viện, dù em bé đã thở lại nhưng cần phải kiểm tra toàn diện.
- Vâng, cảm ơn anh. Tôi đi ngay.
…
Sau khi cứu xong đứa bé, mọi người hoan hô chúc mừng và khen ngợi hắn. Nhưng mà hắn cũng đang đau đây. Vì vậy hắn cũng đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.
Danh Sách Chương: