Truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp : chương 98: người anh hùng apollo
Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
-
෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴
Chương 98: Người anh hùng Apollo
….
- Gì? Ông lấy em gái mình? Đấy không phải là vi phạm đạo đức sao?
- Đạo đức? Ngươi có biết Zues còn cưỡng hiếp chị gái mình- Hera rồi ép bà ta làm vợ ?
- Ài, đúng là loạn hết rồi.
- Ở thời kỳ đó, như vậy không có gì chê trách cả. Hoàng tộc thường không muốn reo rắc mầm của mình ra ngoài. Họ rất lo lắng có người con lai nào đó xuất hiện chiếm lấy vị trí của mình. Ừm, trừ Zeus, ông ta rất trăng hoa. Có lẽ cũng bị đứa con bán thần nào đó của mình giết rồi cũng nên. Ha ha.
Dương Tuấn Vũ thấy đám hoàng gia này điên hết cả rồi, em cưỡng hiếp chị bắt làm vợ, anh trai yêu em gái, con trai giết cha. Ài, không nên, không nên. Hắn vội hỏi vào vấn đề chính:
- Vậy ông chết rồi còn bị người ta ném đi? Thật là gia môn bất hạnh.
- Cái này thì chưa chắc. Vì qua ký ức của ngươi, ta nhận thấy nơi đây có sự xuất hiện của văn minh Olympus, có thể một vị chiến hữu nào đó đã mai táng bộ khải giáp của ta ở đây. Hắn có lẽ không biết ta đã giấu trái tim mình và phong ấn ký ức vào chúng.
- Cái cục đá vàng vàng đó là tim ông?
- Ừm, sao? Rất đẹp đúng không?
- Ừm, rất đẹp, tiếc là bị nứt rất nhiều, chắc bán không được bao nhiêu tiền.
- Người nói cái gì? Bán?
- Đúng vậy. Tôi đang rất cần tiền để phát triển sức mạnh bản thân. Không bán thì để ngắm à?
- Ừm, ngươi muốn bán cũng được. Nhưng ngươi cũng sẽ đi đời.
- Ông nguyền rủa vào đó à?
- Không phải nguyền rủa gì. Giờ nó đã thành trái tim của ngươi rồi. Bán tim đi không chết mới là lạ.
- Gì? Ý ông là khi nó chui vào ngực tôi đã thay vào trái tim rồi. Nhưng nứt chằng chịt thế thì liệu tôi có bị vỡ tim chết không?
Người đàn ông mặc khải giáp nghe hắn nói linh tinh nãy giờ thì cũng cạn lời. Ông ta cười nói:
- Nhân loại ngươi đúng là toàn những thứ không lành mạnh trong đầu. Ài. Dù sao cũng không còn cách nào khách. 10 tỷ năm phong ấn cũng không còn giữ lại được rồi. Những ký ức của ta đã mất đi rất nhiều thứ. Năng lượng cũng phải tích lũy lại từ đầu. Bây giờ ta giao lại trái tim của ta cho ngươi. Nếu như ngươi tốt số, có thể làm cho nó được huy hoàng như xưa thì ngươi có thể thành một vị thần.
- Có thể thành thần?
Dương Tuấn Vũ há hốc mồm. Lại có chuyện ngon như vậy?
- Đúng vậy, nhưng để đạt được nó, ừm, ngươi chắc phải thọ khoảng 1 nghìn năm. Nếu không được thì ngươi cần đạt được sức mạnh luân hồi, cái đó phải tự người cảm nhận từ những gì còn sót lại của trái tim ta. Hầu hết đã bị ta kích phát nổ tung rồi. Khi có được sức mạnh đó, ngươi có thể chết đi vài lần, đầu thai vài lần, rồi tích lũy cho đến khi đủ để có thể thành thần.
- Vậy thì tôi còn lại gì? Bạn bè? Người thân chẳng phải đã chết hết rồi sao? Có ký ức cũng chỉ thêm cô đơn.
- Làm thần không phải cảm thấy rất tốt sao? Sức mạnh có thể thích thống trị cả hành tinh này cũng có thể dễ dàng.
- Tôi không muốn cô đơn trên đỉnh cao. Thà sống mấy chục năm vui vẻ còn hơn trường tồn trong cô tịch.
- Tùy ngươi thôi. Trong trái tim ta cũng phong ấn một số thứ hữu ích với ngươi. Nhưng mà vẫn câu nói cũ, ngươi quá yếu, không thể dùng nó, và ngươi cần phải có thời gian tích lũy năng lượng mặt trời để giúp nó khai mở các tầng phong ấn.
- Thế là cứ nằm cả ngày phơi nắng là được?
- Ừm, như thế ngươi sẽ sớm thành con cá khô muối. Ngươi cần phải mạnh mẽ lên, khả năng hấp thu năng lượng mặt trời cũng nhanh hơn.
- Được rồi. Ông có nhắn nhủ gì lại không?
- Ta còn chưa nói hết mà. Khi ngươi đạt được ½ mức năng lượng mặt trời, thì đó cũng là lúc ngươi có thể tìm cách liên hệ với cây cung Helios của ta.
- Chứ không phải Helios là một Titan à?
- Hắn chính là người ban ngọn lửa mặt trời cho cây cung của ta. Nên ta gọi nó là Helios.
- Thế còn cây đàn lyre ?
- Cây đàn ấy hỏng rồi. Trong trận chiến nó đã chôn theo ta rồi.
- Thế sao cây cung không hỏng?
- Vì ta đã gửi nó cho Diana làm vật kỷ niệm trước khi ta tự kích hoạt năng lượng luân hồi.
- Sao ông không gửi nốt cây đàn?
- Ngươi hỏi nhiều vậy? Là ta đã đàn một khúc cuối cho nàng nghe rồi nổ “bùm” một cái được chưa?
- À. Hiểu rồi. Hiểu rồi. Ông rất si tình. Rất đang khen ngợi.
- Ừm, điều này thì đúng. Ta chỉ yêu mình em gái ta Diana.
Để tránh phải nghe đoạn tình cảm không lành mạnh này, Dương Tuấn Vũ hỏi nhanh:
- Thế nguồn năng lượng còn sót lại này tôi có thể chuyển cho Triệu Cơ chứ?
- Cái siêu máy tính đó à? Được. Trái tim đã thuộc về ngươi rồi, ngươi muốn làm sao thì là quyền của ngươi. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi trước, nếu để mất nguồn năng lượng này ngươi sẽ phải tích lũy lại mất ít nhất 10 năm đó.
- Ông còn lời nhắn nào không?
- Ồ, thời gian đúng là sắp hết rồi. Nếu ngươi có thể thành thần, có cơ hội được gặp Diana thì hãy nói với nàng là: Ta vẫn mãi yêu nàng.
- Được rồi. Tôi sẽ chuyển lời nếu có cơ hội. Chúc ông có giấc ngủ vĩnh hằng – Apollo.
…
Dương Tuấn Vũ nhìn thấy Apollo tan biến thì cũng thở dài, một người chiến đấu hết mình vì dân tộc, sẵn sàng từ bỏ luân hồi để cứu vớt cả hành tinh, một người chồng luôn chỉ yêu thương vợ như vậy thật không thế không nói, ông đã là một anh hùng, một huyền thoại- Apollo – Vị thần của ánh sáng.
….
Dương Tuấn Vũ tỉnh lại, thì ngay lập tức nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của Triệu Cơ:
- Anh tỉnh lại đi. Mau tỉnh lại.
- Được rồi, anh tỉnh lại rồi đây. Xin lỗi vì làm em sợ rồi. Tốt lắm, đợi anh chút anh sẽ cho em ăn no. Anh phải xem xem có gì khác không.
Dương Tuấn Vũ cởi quần áo kiểm tra một lượt thấy chả khác gì, hắn đang băn khoăn thì nghe thấy Triệu Cơ nói:
- Không biết vì sao nhưng trái tim của anh vốn đã bị viên đá đó phá nát, giờ nó lại tan ra rồi hợp lại thành trái tim của anh rồi. Nguồn năng lượng của nó tỏa ra rất lớn, nó đang từ từ cải thiện thể chất của anh. Thật kỳ quái.
- À, thế là Apollo không có lừa mình.
- Apollo? Anh nói là vị thần ánh sáng đó.
- Đúng vậy, có lẽ em không tin nhưng ông ta có sức mạnh rất kinh khủng, chết rồi nhưng vẫn giữ được trái tim, sau đó còn phong ấn cả nó và ký ức vào trong khải giáp. Vì khải giáp đã tan vỡ nên mới lộ ra viên đá. Khi nãy anh đã gặp ông ta trong ý thức, em có cảm nhận được không?
- Không, có một nguồn năng lượng rất mạnh bao phủ hoàn toàn não bộ của anh, làm em mất liên lạc với anh đó.
- Ừm, chuyện vừa đi vừa nói. Chắc là mọi người đã tìm anh suốt ruột rồi. Anh đã hôn mê qua bao nhiêu thời gian rồi?
- Hai ngày rồi.
- Ừm, thế thì không biết hai cô gái nhỏ đã khóc hết bao nhiêu nước mắt rồi.
Khi Dương Tuấn Vũ bơi lên, hang động dưới đáy biển đã tự hủy. Mọi dấu vết đều tan biến.
…
Mai Tuyết Yên và những người bạn đang dõi theo về phía biển. Đã hai ngày rồi cô không ăn gì, Diệp Minh Châu ép lắm cô mới uống được chút sữa. Tuy cô cũng rất đau đớn nhưng cô vẫn tin Dương Tuấn Vũ còn sống. Vì thế, cô không thể cho phép mình suy sụp, không thể để cậu ấy nhìn thấy em gái mình không ăn không uống mà gục ngã được, Mai Tuyết Yên chỉ vừa mới hồi phục được một thời gian ngắn.
Mấy ngày này, Diệp Minh Châu bận rộn giúp cô chuẩn bị đồ ăn, chuẩn bị áo ấm. Cũng nhờ mấy bạn làm một căn lều nhỏ ở đây. Mai Tuyết Yên cứ ngồi đó, chẳng chịu đi đâu. Cô như quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ nhìn về hướng anh mình xuống biển.
Cô tự dằn vặt mình, vì chính cô đã khuyên anh trai xuống biển lặn cùng mọi người. Tất cả là do cô không tốt. Cô không thể tha thứ cho mình được. Cô chờ đợi từng phút, từng giờ, rồi tuyệt vọng lại tuyệt vọng.
Cô đang cảm thấy trái tim mình cũng khô héo, thì đột nhiên nhìn thấy đằng xa có cái gì nhấp nhô. Sau đó, hình ảnh Dương Tuấn Vũ dần dần xuất hiện trước mắt. Cô nghĩ mình đang mơ, dụi dụi đôi mắt thâm quầng, đỏ hoe. Thấy đúng là sự thật, cô đứng dậy chạy về phía anh, nhưng chân cô ngồi quá lâu, lại chưa mạnh khỏe như người khác nên loạng choạng ngã nhào ra.
Diệp Minh Châu cũng rất bất ngờ vì sự xuất hiện của hắn, cô vui mừng, hạnh phúc vì thấy hắn còn sống, vẫn khỏe mạnh, lại còn cười nụ cười xấu xa. Đang định chạy ra ôm hắn thì thấy Mai Tuyết Yên đang ngã, cô vội vàng chạy tới đỡ. May mà kịp.
Dương Tuấn Vũ bơi vào bờ, hắn nhận ra có khá nhiều người đang tìm kiếm mình nhưng hắn né sạch. Ai mà biết được có phải nhóm tội phạm hôm trước.
Khi lên bờ, hắn đã từ xa thấy hai người con gái quan trọng của mình đang đợi, hắn cười hì hì, ra vẻ không sao cả, đang chậm chậm đi tới thì thấy em gái đột nhiên đứng dậy loạng choạng sắp ngã, may mà Minh Châu nhanh tay. Hắn vội chạy tới đỡ Mai Mai lên nói:
- Em gái ngốc, đừng khóc nữa, anh về đây rồi. Là anh không tốt, để mọi người lo lắng.
- Huhu.. Đến khi nào thì anh mới làm em bớt lo lắng… Anh không phải người tốt.
- Ừm, anh không tốt. Anh sai rồi, đừng khóc, ngoan nào. Đi vào lều ngồi nghỉ chút.
Dương Tuấn Vũ nhìn Diệp Minh Châu, hai người cũng không phải nói với nhau quá nhiều, chỉ cần họ thấy nhau bình an là đủ. Hai người dìu Tuyết Yên vào trong lều, khi ngồi vào trong hắn bắt đầu kể vắn tắt lại quá trình một chút, nhưng việc tìm thấy di tích gì đó hắn đều không đề cập đến. Chỉ nói là vì tránh bị kẻ địch phát hiện, hắn phải bơi lên một hòn đảo khác.
Sau đó hắn dặn hai người không tiết lộ vụ này ra ngoài. Dù gì thì cũng không có bằng chứng, nói không ai tin. Cứ coi như là một vụ tai nạn, sau đó hắn bị sóng đánh dạt lên bờ, có người cứu nên không sao.
Sau khi thống nhất được ý kiến, đợi cho đôi chân Mai Tuyết Yên tốt hơn, Dương Tuấn Vũ bón cho cô cháo mà Diệp Minh Châu đã chuẩn bị. Xong việc, ba người dìu nhau vào khách sạn của lớp.
Danh Sách Chương: