Truyện Tống Mạn! Ta Là Một Siêu AI : chương 40: boss nghi hoặc?
Tống Mạn! Ta Là Một Siêu AI
-
Tadashi Ringo
Chương 40: Boss Nghi Hoặc?
Ram vẫn không rời đi, nàng đứng đằng sau Tadashi Ringo.
Ram âm thầm quan sát Tadashi Ringo từ trên xuống dưới, sau đó khẽ nhíu mày lại.
Tadashi Ringo cũng đồng dạng cảm nhận được có người đang quan sát mình, nàng quay đầu sang nhìn lại thì phát hiện đó là Ram.
Tadashi Ringo nghi hoặc mở miệng nói: “Ta có vấn đề gì sao?”
Ram mờ mịt, sau đó nàng lắc đầu.
Tadashi Ringo nhíu mày lại, nàng cảm thấy Ram người có ánh mắt rất kỳ quái, đối phương vừa nãy cũng rất nhiệt tình.
Ban đầu Tadashi Ringo không thèm để ý, nhưng bây giờ hơi suy tư lại thì Ringo cảm thấy có vấn đề.
Cảm giác giống như Ram đối với nàng rất quen thuộc tựa như.
Ram vẫn như cũ nhìn Tadashi Ringo, nàng khẽ do dự, sau đó nàng nhìn Ringo mở miệng hỏi: “Ringo tiểu thư, ngươi thật sự không nhận ra ta sao?”
“Không có.” Nghe vậy, Tadashi Ringo không chút do dự lắc đầu, nàng thực sự trong đầu không có chút dữ liệu nào về Ram.
Tadashi Ringo biết Ram chỉ là thông qua Boss sơ lược miêu tả mà thôi.
Ram nghe được Tadashi Ringo trả lời thì khẽ mím môi, nàng ánh mắt không che giấu được thất vọng.
Loại này thất vọng ánh mắt cũng bị Tadashi Ringo phát giác ra, nàng trong lòng cũng kỳ quái không kém.
Nàng nhớ đến hình như vừa cách đây không lâu Tadashi Ringo cũng từng bị Rem hỏi câu này một lần.
Nếu như một lần thì còn có thể xem như là trùng hợp.
Nhưng xuất hiện hai lần thì Tadashi Ringo không thể không suy xét chuyện này.
Tadashi Ringo trong lòng nghi hoặc, nàng thầm nghĩ, “Chẳng lẽ ở thế giới này có người giống bản thân?”
Vừa nghĩ như vậy thì Tadashi Ringo tò mò, cũng không biết người đó là ai, nàng đối với người giống như tương đối hứng thú.
...
“Hầu gái tiểu thư, chẳng lẽ ngươi nhìn thấy một người rất giống như ta sao?” Tadashi Ringo tò mò nhìn Ram, nàng mở miệng vấn đạo.
Ram nhẹ nhàng gật đầu, nàng nhìn Tadashi Ringo mở miệng đáp: “Không sai, hai người các ngươi xác thực là giống nhau.”
“Nhưng xem ra đó là ta nhận lầm người, bởi vì vừa rồi ta quan sát kỹ lưỡng thì các ngươi ngoại hình mặc dù giống nhau.”
“Nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, người kia trông thành thục hơn rất nhiều.”
Thành thục?
Đây là chê nàng không thành thục sao?
Tadashi Ringo trong lòng thầm nghĩ, đương nhiên Ringo cũng thừa biết Ram cũng không phải ý tứ này.
“Ngươi có thể nói ít gì về người đó không?”
“Ta đối với người có ngoại hình rất giống ta rất tò mò.”
“Đương nhiên không thành vấn đề, nàng là... Ách.”
Ram gật đầu, nàng mở miệng giải thích, nhưng lập tức dừng lại.
“Có chuyện gì sao?” Tadashi Ringo nhìn Ram dáng vẻ, nàng nghi hoặc hỏi.
“Không không có chuyện gì...” Ram ánh mắt mờ mịt, nàng mở miệng nói.
“Ta có chuyện quan trọng, xin cáo lui trước.”
Ram nhìn Tadashi Ringo, nàng khom người mở miệng nói, sau đó không đợi Ringo nói gì, nàng nhanh chóng lui đi ra ngoài.
“Thật kỳ quái.”
Nhìn Ram gấp gáp rời đi dáng vẻ, Tadashi Ringo lắc đầu mở miệng nói.
“Hôm nay chuyện xảy ra thật nhiều, nghỉ ngơi một chút mới được.”
Tadashi Ringo vươn vai, nàng lười biếng thầm nghĩ, nàng leo lên giường cùng với Felt nằm chung một chỗ.
Mặc dù Tadashi Ringo không phải nhân loại, nhưng không có nghĩa là nàng có thể hoạt động vĩnh cửu, nàng máy móc cũng cần phải nghỉ ngơi.
Đặc biệt là tình huống hiện tại, Tadashi Ringo năng lượng không nhiều lắm, nàng cần phải tiến vào chế độ tiết kiệm năng lượng.
Cũng được gọi là chế độ nghỉ ngơi.
...
Cạch---!
Cửa nhanh chóng đóng lại, Ram dựa vào trên bức tường, nàng ôm đầu ngồi xuống dưới.
“Kỳ quái, vì sao lại không có.”
“Một chút ấn tượng cũng không có.”
“Rốt cuộc là vì sao? Tại không lại không có một chút nào ấn tượng?”
Ram trong lòng hoảng hốt, nàng liên tục lẩm bẩm.
Vừa nãy bản thân muốn giải thích cho Tadashi Ringo về người kia, nhưng nàng phát hiện trong đầu mình lại không có chút nào ấn tượng cả.
Tựa như những ký ức đó không hề tồn tại, đây chỉ là bản thân nàng ảo giác.
Nhưng Ram vô cùng rõ ràng, nàng dám chắc chắn bản thân gặp phải không phải ảo giác.
Người kia nàng nhất định là gặp qua, hơn nữa ngoại hình nhất định là cùng Ringo rất giống.
Nhưng vì sao nàng vẫn không nhớ ra đây?
Ram trong lòng mờ mịt.
...
Ở một bờ hồ tỉnh lặng yên tĩnh, nơi này có hai tỷ muội mang theo cần câu, bọn họ chậm rãi đi bộ ở quanh hồ.
“Tỷ tỷ, hình như phía trước có người.” Muội muội nhìn thấy không xa nằm có một người đang mắc cặn phía trước thì đối với bên cạnh tỷ tỷ nhắc nhở.
Tỷ tỷ ánh mắt tầm trung lại, nàng cũng phát hiện nơi đó đang nằm một người, nàng chần chờ một chút, sau đó mở miệng nói, “Qua đó xem thử xem.”
Cả hai tỷ muội cũng không có lập tức tiếp cận người đang bất tỉnh, bọn họ vừa cảnh giác vừa bước chân đi đến.
“Tỷ tỷ, hình như người này đã bất tỉnh.”
Nghe bên cạnh muội muội nói thì tỷ tỷ khẽ gật đầu, nàng bước lại gần người đang bất tỉnh, sau đó kiểm tra tình huống.
...
“Ân? Đây là đâu nha?.”
Boss mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ thì trong đầu tự hỏi.
Nơi này là một không gian trắng xa, không có sự hiện diện của đồ vật, chỉ có duy nhất màu trắng.
Tadashi Ringo nuốt một ngụm nước miếng, nàng tim đập trở nên dồn dập lên.
Đối với việc bản thân xuất hiện ở nơi xa lạ khiến cho Boss không cách nào bình tĩnh được.
Boss cố gắng cưỡng ép mình tỉnh táo lại.
Nàng bắt đầu quan sát chung quanh, Boss chăm chú nhìn vào về phía trước, xuất hiện trước mặt nàng là không có điểm cuối con đường.
“Ân? Đây là?.”
Boss nhìn lên phía trên, nàng khẽ giật mình, Boss trong lòng xuất hiện kinh hỉ.
Bởi vì nàng nhìn thấy một đồ vật.
Mặc dù Boss tạm thời không biết đồ vật này là gì, nhưng không ngăn cản được Boss trong lòng vui vẻ.
Nguyên do đó chính là nơi này là duy nhất đồ vật mà Boss nhìn thấy được.
Không ai rõ ràng, một nơi không có thứ gì khác tồn tại có bao nhiêu hoảng sợ.
Mà đồ vật trước mắt này là duy nhất mang lại cho Boss hy vọng.
...
“Ưm!!!”
Boss khẽ rên rỉ một tiếng, sau đó nàng nặng nề mở mắt ra.
Boss lần nữa giật mình, xuất hiện ở trước mặt nàng không phải là một nơi xa lạ trắng xóa.
Đồng thời nơi này cũng không phải là nàng nhà, Boss cũng không hề có ấn tượng về nơi này.
“Là mộng sao?” Boss trong lòng thầm nghĩ.
Boss vô cùng hoang mang, nàng không biết chuyện gì xảy ra.
Nàng duy nhất nhớ được đó là bản thân sau khi rời khỏi việc kiểm soát Tadashi Ringo, sau đó trở về thì quá mệt mỏi cho nên ngủ mất.
Nhưng tiếp đó bản thân mở mắt ra thì xuất hiện ở một nơi xa lạ chỉ có duy nhất một mảnh trắng xóa.
Sau khi Boss phát hiện đồ vật khác, đó là một viên châu hình tròn màu trắng thủy tinh.
Boss thử chạm vào, sau đó nàng xuất hiện tình huống bây giờ.
Cạch...
Thanh âm cánh cửa mở ra vang lên, một nữ hài bước chân đi vào.
“Ah!!! Ngươi đã tỉnh rồi?” Nữ hài nhìn thấy Boss đã mở mắt ra, nàng kinh hỉ kêu lên.
Boss nghi hoặc nhìn sang, sau khi nhìn thấy nữ hài dáng vẻ thì Boss lại lần nữa ngẩn người.
“Rem?”
“Ah?” Nghe được Boss kêu gọi, Nữ hài khẽ ngẩn người, nàng giật mình nhìn Boss mở miệng nghi hoặc nói: “Ngươi làm sao biết tên ta?”
Thật sự là nàng?
Boss trợn cả mắt lên, nàng trong lòng giật mình không kém, vừa nãy nàng chỉ vô ý thức kêu lên mà thôi.
Cũng không có xác định trước mặt người này là ai.
Nhưng hiện tại nhìn đối phương phản ứng, không nghi ngờ chút nào người này là Rem.
“Ngươi có phải hay không có một tỷ tỷ gọi là Ram?” Boss chần chờ, nàng nhìn Rem thăm dò hỏi.
“Làm sao ngươi biết?” Rem giật mình, nàng nghi hoặc nói.
Boss: “...”
Boss trầm mặc, hiện tại Boss đã trăm phần trăm xác định người trước mặt này là cái Rem mà trong lòng mình đang suy nghĩ.
Chẳng qua trong lòng Boss cũng xuất hiện nghi hoặc, đó là chính là vì sao Rem trông như thế nhỏ?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thật đúng là đau đầu...
Danh Sách Chương: