Truyện Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full : chương 17 - yêu tính khó thuần, nhân tính chưa phai 1
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
-
Trạch Trư
Chương 17 - Yêu Tính Khó Thuần, Nhân Tính Chưa Phai 1
Ánh đao sáng lên trong tay hắn, khí huyết truyền vào trảm mã đao bằng tinh cương bách luyện, ánh đao như dải lụa giao đấu với trụ đồng mà Hứa Ứng đang vung lên.
Hứa Ứng vung trụ đồng với khí thế kinh người, khiến gió thổi vù vù. Đao khí của Hoàng Tư Bình thì cực kỳ hùng hồn, chém lên trụ đồng, đao khí mãnh liệt cắt đứt trụ đồng!
Chân Dương khí huyết của hắn còn nóng rực hơn cả ngọn lửa, ánh đao lướt qua, không ngờ lại khiến mặt bị cắt của trụ đồng bị nung tới đỏ sậm!
Nhưng lực lượng trong trụ đồng cũng theo thân đao ép tới, đó là lực lượng của voi thần, tuy Hứa Ứng không phải yêu vương nhưng lực lượng lại vượt xa hắn!
Hai tay cầm đao của Hoàng Tư Bình run rẩy, không nhịn được lùi lại phía sau một bước, tránh cho xương chân bên trái phải chịu lực quá lớn.
Hứa Ứng và nửa khúc trụ đồng lại lao tới, Hoàng Tư Bình lại lùi một bước, giơ đao chém về phía trụ đồng, Chân Dương khí huyết càng nóng rực, dưới ánh đao của hắn, trụ đồng bắt đầu tan chảy,hóa thành chất lỏng không ngừng nhỏ xuống!
Đao vừa rồi của hắn thậm chí cắt qua giữa trụ đồng, chia nó thành hai nửa.
Nhưng ngay lúc hắn đang chém đao chặt đôi trụ đồng, Hứa Ứng lại xoay tròn trụ đồng, khiến cả trảm mã đao và hai cánh tay Hoàng Tư Bình vặn xoắn!
Hoàng Tư Bình gầm lên , thân thể lóe sáng, hiện ra chân thân, là một con sói vàng đầu sói thân người, thân cao một trượng, uy thế bất phàm, răng nhọn móng sắc, bộ lông màu vàng như từng mũi kim châm!
Hắn hét lớn như cuồng phong vũ bão, Chân Dương khí huyết bùng lên, rút thanh trảm mã đao. Nhưng Hứa Ứng đang ở ngay cận kề, bàn tay như voi thần vung vòi, bộp một tiếng vỗ vào mặt đao.
Trảm mã đao làm từ tinh cương bách luyện lại bị đập tới mức cong vẹo biến dạng, nhưng Chân Dương khí huyết của Hoàng Tư Bình cũng theo thân đao xâm nhập vào bàn tay Hứa Ứng, lại đi dọc cánh tay tràn vào cơ thể!
Hoàng Tư Bình là yêu vương của Thạch Sơn, tu vi khí huyết cực kỳ hùng hồn, hơn nữa Chân Dương khí huyết nóng như lửa đốt, thậm chí có thể dễ dàng nung chảy đồng thau, huống chi thân thể Hứa Ứng?
Nhưng khí huyết của hắn xâm nhập vào lại lập tức bị khí huyết của Hứa Ứng ngăn cản.
Ngay khoảnh khắc đao và bàn tay vừa chạm đã tách, Hoàng Tư Bình nhận ra khí huyết của Hứa Ứng tuy không bằng mình nhưng lại cực kỳ tinh khiết, chỉ trong khoảnh khắc đã ngăn cản Chân Dương khí huyết của bản thân ở chỗ khuỷu tay, đồng thời đẩy thẳng ra ngoài, không lưu lại tai họa ngầm!
“Tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi như vậy, chẳng trách có thể giết chết thần ngọn cỏ!”
Hoàng Tư Bình bị chấn động tới mức hai tay tê dại, thanh trảm mã đao bằng tinh cương bách luyện tuột khỏi tay, trong lòng không giận mà khen: “Không hổ là dị chủng của yêu tộc chúng ta!”
Công pháp mà Hứa Ứng tu luyện rõ ràng là đạo dẫn công của yêu tộc, tu luyện võ đạo cũng là võ đạo yêu tộc, tuy trông rất giống người, nhưng trong lòng Hoàng Tư Bình, y vốn không phải người.
Hắn chưa từng thấy người nào hoang dại như vậy.
Hắn không hề lưu tình, vung móng vuốt, Chân Dương khí huyết truyền lên móng, uy thế không hề kém hơn lúc dùng trảm mã đao bằng tinh cương bách luyện!
Cùng lúc đó, nắm đấm của Hứa Ứng cũng đánh tới, thần nhân mình người đầu voi sau lưng cũng co vào thân thể, ra đòn theo động tác y, dưới thế quyền này, cuồng phong gầm thét!
Hai người đồng thời trúng chiêu, Hứa Ứng đổ máu, văng về phía sau, va vào Đại Hùng bảo điện, trên người dấy lên ngọn lửa hừng hực, đốt cháy cả Đại Hùng bảo điện!
Hoàng Tư Bình bị lực lượng cuồng bạo đánh vào ngực, quần áo sau lưng nổ tung, thân thể cao lớn bay ngược về phía sau, lúc rơi xuống đất chỉ nghe rắc một tiếng, xương chân bên trái đã gãy nát!
Hoàng Tư Bình lùi liền vài bước, cuối cùng lảo đảo ngã xuống đất, lăn một vòng tại chỗ, hóa thành một con sói lớn màu vàng chỉ có ba chân, xoay người chạy thẳng đi, trốn vào trong rừng!
“Hứa Ứng, chúng ta đều là yêu tộc, nể tình yêu tính của ngươi chưa phai mờ, ta tha cho ngươi một con đường sống!” Giọng nói của hắn vang lên phía xa.
Lúc trước, xương chân bên trái vẫn còn thì hắn vẫn có thể giao chiến với Hứa Ứng, bây giờ mất đi một chân, thực lực bản thân không phát huy được tới ba phần mười, vì vậy chỉ có nước bỏ chạy.
Trong Đại Hùng bảo điện, Hứa Ứng nhảy lên, hai tay ấn xuống, ngọn lửa trong đại điện lập tức bị dập tắt.
Đột nhiên cổ họng y nóng lên, phun ra một ngụm máu, máu tươi rơi xuống đất hóa thành ngọn lửa hừng hực, chính là Chân Dương khí huyết của Hoàng Tư Bình xâm nhập vào tim phổi của y, gây ra thương tổn.
Chân Dương khí huyết nóng rực, có thể nung chảy cả đồng thau, nếu không phải khí huyết của Hứa Ứng còn có thể chống đỡ, e là toàn thân đã bị đốt khét lẹt!
Hứa Ứng kêu rên, vận chuyển khí huyết, dốc toàn lực áp chế Chân Duong khí huyết, nhưng vết thương trước ngực vẫn nổ tung, có thể thấy cả xương sườn bên trong.
Nếu y chưa luyện tới mức dị tượng Tượng Thần Sát Thể, ngăn cản được một phần lực lượng của Hoàng Tư Bình, e rằng xương sườn của y đã bị trảo vừa rồi của Hoàng Tư Bình cắt đứt!
Hứa Ứng miễn cưỡng kiềm chế được thương thế, miệng vết thương trước ngực vẫn còn một chút Chân Dương khí huyết. Chân Dương khí huyết thiêu cháy vết thương của y, vừa rồi y mới trục xuất được luồng Chân Dương khí huyết này.
Hứa Ứng hít thở thổ nạp, thôi thúc Thái Nhất Đạo Dẫn Công. Đột nhiên, bàn chân của Vi Trử trong sân khẽ cử động.
Khóe mắt Hứa Ứng nhướn lên, nắm lấy thanh trảm mã đao đã uốn khúc ném thẳng sang.
Vi Trử lăn người, né tránh thanh trảm mã đao bị ném tới rồi nhanh chóng đứng dậy cười ha hả: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi. Kẻ giết thần Hứa Ứng, quả nhiên ngươi có thực lực giết thần. Nhưng ngươi và con sói trong Thạch Sơn ấy đã lưỡng bại câu thương, còn chống được với ta hay sao?”
Không ngờ cái chân phải bị ăn mòn của hắn lại từ từ mọc ra máu thịt!
Hứa Ứng cười nói: “Vi lão gia rõ ràng là Na Sư, lại mở bí tàng Nê Hoàn, thực lực cực kỳ cao cường, thế mà lại đi giả chết. Theo lý mà nói, Na Thuật khắc chế yêu pháp, Vi lão gia lấy một địch hai cũng không thành vấn đề. Nhưng Vi lão gia vẫn cố chờ chúng ta lưỡng bại câu thương, đều này chứng tỏ thương thế của Vi lão gia là bí tàng Nê Hoàn không chữa trị được.”
Sắc mặt Vi Trử trầm xuống.
Hắn nằm đó giả chết đúng là vì thương thế quá nghiêm trọng.
Khi tiếng gầm trong giếng vang lên, hắn cách giếng gần nhất, bị xung kích cực kỳ nặng nề. Quan trọng hơn nữa, tuy hắn là Na Sư nhưng tu vi thân thể không bằng Hứa Ứng và Hoàng Tư Bình, thậm chí còn không bằng xà yêu Ngoan Thất.
Tuy bí tàng Nê Hoàn có thể khiến thân thể hắn trở thành bất tử, nhưng không phải thân thể bất tử tuyệt đối!
Nội thương do tiếng gầm trong giếng gây ra, trong thời gian ngắn không cách nào khỏi hẳn!
“Đúng là lúc đó ta không phải đối thủ của các ngươi. Nhưng bây giờ...” Vi Trử cất bước đi về phía Hứa Ứng, cười lạnh nói: “Ta có thể dễ dàng giết chết ngươi!”
Hứa Ứng đứng sừng sững tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, nói: “Hình như Vi lão gia quên mất hảo huynh đệ của ta là Ngoan Thất, bây giờ hắn đang nấp trên đỉnh Đại Hùng bảo điện, chỉ đợi Vi lão gia ra tay, hắn sẽ cho đại nhân một đòn trí mạng.”
Vi Trử biến sắc, nhớ tới cái cổ của phó tư pháp Đinh Tuyền.
Hứa Ứng nhanh chóng trấn định, sắc mặt khôi phục như thường, hạ giọng ngâm nga: “Thiên hồn sinh bạch hổ, địa phách sản thanh long. Vận bảo ở Nê Hoàn, chuyển tinh vào thượng cung. Có người biết pháp này, vạn năm vẫn trẻ trung.”
Danh Sách Chương: