Truyện Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full : chương 465 - thượng thần lục ngô 2
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
-
Trạch Trư
Chương 465 - Thượng Thần Lục Ngô 2
Con ngươi của Hứa Ứng co chặt lại, chỉ thấy sau cánh cửa là tường thi thể hoàn toàn không còn máu thịt, nhưng quần áo trên người vẫn chưa phân hủy!
Y phục trên những thi thể này khác với dân chúng trong trấn, y phục trên thi thể chủ yếu làm bằng vải bố, thích dùng phương pháp đan bện, phía cuối y phục thường treo trang sức tiền vàng.
Trang phục của người dân Hạ Đô trấn lại hoàn toàn không phải như vậy, đường vân trên trang phục của bọn họ là phù văn Thiên đạo, tuy giống thật mà lại là giả, những trang phục và quần áo này đều rất cổ xưa.
Còn phía sau những thi thể đó là xương khô chồng chất như núi, phủ kín căn nhà!
Trên những thi thể này còn có vết cắn, cứ như máu thịt trên xương bị ai đó gặm từng miếng một, thậm chí thịt dính trên xương cũng bị nhằn sạch.
“A Ứng, trong phòng còn có pháp bảo.” Ngoan Thất hạ giọng nói.
Hứa Ứng chậm rãi lùi lại phía sau, y cũng thấy những pháp bảo đó, có một số pháp bảo còn xuất hiện đường vân Thiên đạo. Tuy những bảo vật này không phải thần khí Thiên đạo, nhưng không thể coi thường uy lực của nó được, nó còn vượt qua rất nhiều trọng bảo mà luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ luyện chế!
Đáng sợ hơn nữa là nhà nào cũng có trọng bảo như vậy, cứ như dùng để trấn áp thi thể và bộ xương kia, đề phòng thi thể và bộ xương phục sinh!
Quả chuông run rẩy, nhiều pháp bảo như vậy, nếu đồng loạt tiến tới có thể đánh nó thành cái sàng!
Trước đây Hứa Ứng chưa từng thấy pháp bảo nào có dấu ấn như vậy, luyện khí sĩ thường lưu dấu đạo tượng mà mình tu luyện, còn na sư thường in dấu ẩn cảnh mà mình tồn tưởng.
Chuyên môn tu luyện Thiên đạo, lưu dấu Thiên đạo lên pháp bảo, đây là lần đầu tiên y thấy phương thức luyện bảo như vậy. Chúng sinh hạ giới có rất ít truyền thừa Thiên đạo!
“Chúng ta vào thần miếu!”
Hứa Ứng quyết định nhanh chóng, xoay người đi vào thần miếu, chỉ thấy dân chúng bên ngoài dồn dập dừng bước, đứng ngoài thần miếu không hề nhúc nhích.
Một giọng nói âm trầm vang lên giữa đáp ngoài: “Không ngờ bên ngoài pháp võng còn có thổ dân, không uổng công chúng ta chờ đợi ở đây nhiều năm.”
“Hắn là bất tử dân của Côn Lôn...” Trong đám người có âm thanh nói.
Một bà lão cười khà khà lên tiếng: “Cùng huyết mạch với đám bất tử dân mà chúng ta giết chết, ta ngửi được mùi vị thơm ngon trong máu của hắn, khiến ta thèm nhỏ dãi. Đã lâu lắm rồi ta không được ăn bất tử dân tươi mới như vậy...”
Mụ vén tay áo, để lộ làn da khô quắt nhăn nheo, dưới da không có bất cứ máu thịt gì, la lên: “Ngươi xem này, da ta cũng khô quắt lại rồi.”
Yết hầu dân chúng trong trấn nhấp nhô, nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng.
Trong những cánh cửa bị gió núi thổi qua, từng pháp bảo khắc dấu đường vân Thiên đạo dần dần sống lại, tạo thành đạo tràng Thiên đạo kỳ dị.
Trong đạo tràng có thể nghe thấy tiếng tế lễ hùng hồn. Đạo tràng Thiên đạo này bao phủ toàn bộ Hạ Đô trấn, khiến dám người Hứa Ứng lên trời không lối, xuống đất không cửa!
Hứa Ứng khôi phục tinh thần, đi tới phía sau miếu, chỉ thấy cửa sau cũng có một số người dân, ngăn cản đường lui của y, hơn nữa cho dù y có thể giết ra khỏi vòng vây, e rằng cũng khó mà đối phó được với đạo tràng Thiên đạo.
“Hình như bọn họ sợ hãi tòa thần miếu này, không dám đi vào.”
Hứa Ứng nhanh chóng quan sát thần miếu, trong miếu sạch sẽ, không dính một hạt bụi, nhưng cũng không có bất cứ văn tự nào.
Chính giữa thờ cúng tượng thần nguy nga, tỏa ra từng đợt thần uy, chín cái đuôi sau lưng có hoa văn hình dãy núi, ngoài ra trong miếu không còn gì khác.
“Thần linh này chắc là sơn thần mà cư dân Hạ Đô trấn thờ cúng.”
Hứa Ứng hạ giọng nói: “Vừa rồi trong đám người có kẻ nói cư dân Hạ Đô trấn là bất tử dân, thế nghĩa là sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng giống ta, là thần tiên bất lão?”
Y không hiểu gì cả, chuyện của mình đã hết sức kỳ lạ, chẳng lẽ còn có người giống như y, thân thể phàm nhân mà trường sinh bất tử?
Ngoan Thất nói: “A Ứng, bọn chúng còn nói huyết mạch của ngươi có mùi vị giống huyết mạch bất tử dân. Chắc chắn đám người bên ngoài không phải cư dân bản địa của Hạ Đô, nghe giọng điệu bọn chúng, hình như là ăn thịt bất tử dân ở nơi này. Bọn chúng còn nói ngươi là cá lọt lưới...”
Hứa Ứng không nói gì, tiếp tục kiểm tra bên trong thần miếu, hy vọng tìm ra bí mật đám quái nhân này không xâm nhập.
Nhưng trong miếu trống trơn, chỉ có mỗi bức tượng thần đầu hổ chín đuôi.
Ngoan Thất la lên: “A Ứng, mau nhìn bên ngoài miếu kìa!”
Hứa Ứng nhìn ra ngoài miếu, chỉ thấy dân chúng trong trấn đã lấy từng món pháp bảo với uy năng Thiên đạo ra, đao thương kiếm kích chuông đỉnh lầu, bao vây quanh miếu thờ, bố trí thành trận thế.
Những pháp bảo kia tỏa ra uy thế Thiên đạo, uy lực càng ngày càng mạnh, dần dần ép tới mức bức tường và nóc miếu rung chuyển, gạch đá không ngừng tróc ra!
Hứa Ứng cau mày, nhìn về phía tượng thần đầu hổ chín đuôi ở chính giữa, đột nhiên trong lòng lóe lên ý tưởng, nói liến thoắng: “Thất gia, lấy hương ra!”
Ngoan Thất vội vàng há miệng, giữa một đống đồ linh tinh trong bụng có một bó hương nến bay ra. Hứa Ứng lập tức lập đàn, cắm hương cắm nến lên đàn, cùng nhen lửa.
Chỉ thấy hương hỏa lượn lờ, chui vào trong mũi của tượng thần đầu hổ chín đuôi.
Tượng thần đầu hổ chín đuôi đột nhiên lay động một cái, sống lại khỏi đàn tế, thân thể lay động, chín đuôi đong đưa, cúi xuống. Cái đầu to lớn nhìn về phía Hứa Ứng, quan sát một hồi.
Hứa Ứng ngửi thấy mùi hương hỏa nồng nặc và hơi thở tanh máu.
“Tụng niệm tên thật của ta!’
Cái đầu tượng thần há miệng, tiếng rống chấn động tới mức da mặt Hứa Ứng nhăn nhúm, thổi về phía, mái tóc cũng bị thổi thẳng tắp.
“Lục Ngô ở đây! Chờ được sai phái!”
Danh Sách Chương: