Truyện Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full : chương 65 - tiên giới này, chẳng lành 1
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
-
Trạch Trư
Chương 65 - Tiên Giới Này, Chẳng Lành 1
Mạnh Bà tức giận quát: “Trà của lão thân thì làm gì có chuyện thêm nước? Nước trà của lão thân, thần tiên uống vào cũng thấy mê mang, quên đi kiếp trước kiếp này. Rõ ràng là ngươi cho người ta uống quá nhiều, uống tới mức có cảm giác.”
Mạnh Bà nói tới đây đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Thượng sứ chớ trách. Chẳng qua bát canh của lão thân tuyệt đối không có chuyện thêm nước.”
Người kia cầm bát Mạnh Bà thang, bung cây dù xanh, nhẹ nhàng bước đi, từ từ biến mất giữa vào làn sương mù mông lung.
Trong thế giới miếu hoang, Hứa Ứng đột nhiên nhảy từ trên quả chuông xuống, đạp chân lên tòa tiên sơn bên dưới. Thiếu niên lao nhanh giữa rừng núi, tránh né bốn con rồng đá đang tìm kiếm ở trên, quả chuông theo sát sau lưng y, tới tế đàn gần nhất.
Bên rìa tế đàn, bức tượng đá tuy đã vỡ mất vài mảnh nhưng vẫn thấy được dáng vẻ dũng mãnh năm xưa, vẫn lưu chút uy phong hùng vĩ, không giận mà uy!
Kỳ quái nhất là, trên tượng đá còn có khí hương hỏa nồng đậm quấn quanh, còn mạnh mẽ hơn Tiết Linh Phủ!
“Thần linh đã chết mà khí hương hỏa vẫn chưa tan, đúng là kỳ quái.” Hứa Ứng lấy làm khó hiểu.
Sau khi thần linh bỏ mạng, khí hương hỏa trên người sẽ tản mác, đây là kiến thức thông thường.
Hứa Ứng đi tới quan sát, bên tai vang lên từng tiếng động ồn ào, đó là dư âm tiếng cầu nguyện của chúng sinh còn lưu lại trong khí hương hỏa.
Chúng sinh cầu nguyện thần linh, hoặc cầu mưa thuận gió hòa, hoặc cầu con cháu hưởng phúc, hoặc cầu bình anh lâu dài, hoặc cầu mưa nhiều ngũ cốc được mùa, những ý niệm này tương tự như tồn tưởng của luyện khí sĩ và na sư, kết hợp với khí hương hỏa, chính là pháp lực.
Pháp lực của thần linh phải xem năm tháng được thờ cúng, thời gian càng lâu thì pháp lực càng mạnh.
Hứa Ứng kiểm tra chỗ bức tượng bị đứt, chỉ thấy chỗ đứt không theo quy tắc gì, chắc là lâu năm bị xói mòn nên rơi gãy. Nhưng chỗ Thiên Linh Cái của bức tượng không giống như bị xói mòn.
Thiên Linh Cái của bức tượng này bị phá tan, trong đầu trống rỗng, nhìn từ dấu vết phá hủy ở thiên linh cái có vẻ như nó bị phá từ trong ra ngoài, khiến Thiên Linh Cái căng đầy tới mức nổ tung!
“Trong đầu thần linh trống rỗng! nhưng vì sao lại trống rỗng?” Hứa Ứng kinh ngạc.
Thần linh hoàn toàn không cần để đầu trống rỗng, không cần đặt óc não gì, bọn họ chỉ cần hồn phách đi vào trong tượng thần là được!
Hứa Ứng thò nửa người vào trong đầu tượng đá, phát hiện một số hoa văn kỳ lạ trên vách, rất giống chữ viết nhưng cũng không phải chữ viết, có điều bên trong quá mờ, không thể nhìn rõ được.
Hứa Ứng kéo người ra, nói với Quả chuông: “Ngài chuông, ngươi biến nhỏ chút đi.”
Quả chuông thu nhỏ hình thể, cao khoảng hai thước.
Hứa Ứng nắm lấy móc chuông, thò nửa người vào trong đầu bức tượng, lung lay quả chuông. Quả chuông hiểu ý, trên người hiện ra đường nét kỳ dị, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Dựa vào ánh sáng đó, Hứa Ứng cũng thấy được hình vẽ văn tự trong đầu tượng thần.
Y phát hiện mình cũng không nhận ra những văn tự này.
Quả chuông nhận ra, nói: “Là văn tế chiêu hồn, dùng văn tự phù lục của luyện khí sĩ thời thượng cổ! Loại văn tế này dùng để triệu tập cô hồn dã quỷ, chẳng qua văn tế trên vách cái đầu này không phải chính đạo mà giống phép chiêu hồn của tà đạo, dùng quỷ hồn để chế tạo pháp bảo hoặc linh đan. Trong đó có vài văn tự còn viết sai, có thể thấy người viết văn tế không phải luyện khí sĩ thượng cổ!”
“Thượng cổ tà thuật?”
Hứa Ứng xách quả chuông, kéo người ra, lấy làm khó hiểu: “Nếu nơi này là tiên giới thế thì sao lại có thần linh? Vì sao còn có văn tế chiêu hồn?”
Thần linh cần hương hỏa của chúng sinh, đáng lẽ tiên giới không có ai tế bái thần linh chứ?
Hơn nữa chiêu quỷ chiêu hồn ở tiên giới để làm gì? Tiên giới cũng có quỷ hồn hay sao?
“Như vậy, người truyền đạo trong ngôi miếu lớn có thật là tiên nhân không?” Hứa Ứng ngẩng đầu lên nhìn ngôi miếu lớn được năm tòa tiên sơn vây quanh.
Đột nhiên y giật mình nhìn về phía năm tòa tiên sơn khác, kinh ngạc nói: “Ngài chuông, ngươi nhìn bố trí của năm tòa tiên sơn này đi, có giống phương vị ngũ tạng trong khu vực Hi Di không?”
Quả chuông nghe vậy cười ha hả nói: “Khu vực Hi Di, phương vị ngũ tạng? Sao lại như vậy được? Nơi này chắc là tiên giới, vừa rồi còn có tiên nhân truyền đạo trong ngôi miếu lớn đằng kia...”
Nói đến đây nó đột nhiên ngưng bặt, so với chuyện tiên giới và tiên nhân truyền đạo, hiển nhiên khu vực Hi Di đáng tin tưởng hơn. Dù sao trong thời đại của nó, thậm chí cả chủ nhân nó cũng chưa từng thấy tiên giới chứ nói gì đến tiên nhân?
Tiếng chuông của nó vang rền, mượn tiếng vọng của các ngọn núi để thăm dò địa hình, lúc này mới phát hiện Hứa Ứng nói không sai. Nơi này quả thật rất giống khu vực Hi Di.
Khu vực Hi Di, ngũ tạng như năm dãy núi treo ngược trên trời, còn năm tòa tiên sơn này cũng là chân núi hướng lên trời, đỉnh núi hướng xuống dưới. Năm tòa tiên sơn vốn bị chôn dưới lòng đất, sau khi bay lên tuy quay quanh ngôi miếu nhưng hình thái tổng thể vẫn không đổi.
Năm tòa tiên sơn đan xen cao thấp, cũng dựa theo trình tự tim phổi gan tỳ thận, hình dạng của năm tòa tiên sơn cũng tương tự như hình dạng ngũ tạng.
Quan trọng hơn nữa là những tảng đá tróc ra từ năm tòa tiên sơn này chẳng khác gì lông tóc xen lẫn giữa những khe hở, nếu là tiên sơn chắc chắn sẽ không có thứ này.
Năm ngọn tiên sơn này dường như đang trong trạng thái hóa đá, bị ngoại tà quấy nhiễu, sinh ra biến đổi bệnh lý như nấm mốc!
Sau khi tiếng chuông vang lên, Hứa Ứng vội vàng kéo quả chuông ẩn giấu tung tích.
Sau khi gã quan lại này chết, chỉ thấy tảng đá tỏa ra màu đỏ tươi như thịt sống, hiện ra máu huyết, vô số sợi lông đong đưa trên không trung như xúc tu, bắt lấy những quan lại và thần linh không kịp né tránh, lông tóc vang lên xì xì, cắm vào cơ thể bọn họ!
Danh Sách Chương: