“Con muốn nhấn mạnh lại điều đó. Ai có thể ghét thái tử chứ?”
Blake rất tốt bụng, trong sáng và đáng yêu. Tôi luôn cảm thấy thoải mái mỗi khi ở cạnh cậu ấy.
“Rất nhiều người khinh thường thằng bé.”
“Mấy người đó chỉ bị mấy lời đồn vô căn cứ che mờ mắt thôi. Với lại người cũng thích thái tử mà.”
Đôi mắt của hoàng đế mở to khi thấy tôi mỉm cười.
“…Thật vô lễ. Đứa trẻ đó là người kế thừa lời nguyền đấy.”
“Kể cả vậy, ngài ấy vẫn là con trai người mà.”
“Sao con lại chắc chắn rằng ta thích nó?”
Đôi mắt của Tenstheon ánh lên một tia sắc bén như lưỡi dao. Nhưng đó cũng chỉ là phản ứng có thể đoán trước được, tôi cười khúc khích.
“Vì người không thể gửi quà cho con dâu nếu ghét con trai mình được.”
“Đó chỉ là quà đền bù vì đã xử lí trường hợp của hầu tước Hamel thôi.”
“Vậy người tha lỗi cho con vì sự thô lỗ ngày hôm qua chứ?”
“Con vẫn còn nhớ sao?”
“Hehe, con không nhớ rõ lắm. Thật xấu hổ quá.”
Tôi có rất nhiều nỗi lo. Tuy nhiên, tôi không thể nghĩ ra cách để chữa cháy cho tình huống “cơ bụng” đó được. Vì vậy tôi không còn cách nào khác mà lãng quên kí ức đó.
“Con bé xấc xược này…”
Tenstheon bật cười với giọng trầm khàn, vừa nhẹ mắng tôi.
“Hehehe.”
Tôi cũng cười theo. Cười là cách tốt nhất để vượt qua những tình huống xấu hổ.
“Nghe này.”
Người hầu của Tenstheon bày ra trước mặt tôi rất nhiều đồ ăn. Mắt tôi không thể rời khỏi những món tráng miệng đẹp mắt trên bàn.
“Cảm ơn vì bữa ăn ạ.”
Trước tiên, tôi đút một miếng bánh với trái dâu đỏ mọng bên trên vào miệng. Miếng bánh vừa tươi vừa mềm như tan ra trong miệng.
“Ngon quá!”
“Vậy sao?”
“Thái tử sẽ rất thích món này.”
“…Gửi thứ này tới cung thái tử.”
“Cảm ơn người!”
Tôi cúi đầu. Tôi muốn giải quyết hết mọi vấn đề để hàn gắn lại tình cảm giữa Blake và cha mình, nhưng đây mới chỉ là bước đầu thôi. Trước tiên, phải chú trọng vào lấy được lòng tin của hoàng đế đã.
“Ta nghe nói con rất am hiểu về văn hóa phương Đông.”
Vậy ra ngài ấy đã tìm hiểu về tôi trước. Những nếu không để ý thì còn kì lạ hơn.
“Không nhiều lắm, nhưng con khá hứng thú về nó.”
“Tìm nguồn thông tin phải khó lắm nhỉ.”
Phương Đông là một vùng lãnh thổ hư vô. Không có quá nhiều sự trao đổi và chỉ có một số ít sách vở có liên quan tới nó thôi.
Nếu như tôi nói “Con có đọc được tư liệu từ thư viện của Bá tước”, những người khác sẽ cho qua. Vì mỗi gia tộc đều có nguồn hiểu biết riêng.
Thế nhưng, nếu là hoàng đế, người thu thập tư liệu từ phương Đông để chữa trị cho Blake, sẽ biết rằng việc một cô bé 10 tuổi có một tầm hiểu biết sâu rộng là khó tin.
“Con chỉ cho bệ hạ biết thôi nhé…”
Tôi ngồi dậy khỏi ghế. Tenstheon cũng thấy bối rối trước hành động của tôi, nhưng khi tôi có ý định nói thầm, ngài cúi đầu xuống.
“Thật ra con có năng lực ngôn ngữ thiên bẩm.”
“Năng lực ngôn ngữ?”
“Vâng, con biết tất cả các ngôn ngữ trên thế giới.”
Thật ra, tôi từng ghé qua thư viện quốc gia để tìm hiểu thêm về thế giới này, về nữ thần, và tìm thêm thông tin về vùng đất Phía Đông nữa. Tại đó tôi phát hiện ra rằng tôi có thể đọc được không chỉ quốc ngữ mà còn nhiều ngoại ngữ khác trên thế giới.
“Thật không?”
“Vâng, thưa cha.”
Tenstheon lại trợn trừng mắt. Trông ngài ấy còn ngạc nhiên hơn cả khi tôi nói mình có tài năng ngôn ngữ nữa.
Người có biết rằng người càng giống Blake khi mở to mắt như vậy không. Liệu Blake cũng sẽ đẹp trai giống ngài ấy khi lớn lên chứ?
“…Con vừa nói gì cơ?”
“Con là con dâu người mà, vậy nên người là cha của con.”
Trong nguyên tác, Tenstheon luôn muốn được nghe Blake gọi “Cha”. Nhưng Blake lại chỉ gọi ngài là “Bệ hạ” và không bao giờ gọi là cha.
Trông ngài có vẻ mạnh mẽ và máu lạnh, nhưng ngài vẫn rất yêu thương gia đình mình. Ngài hài lòng với cách gọi “cha” hơn là “bệ hạ” nhiều.
“Vậy sao.”
Tenstheon cười nhẹ.
“Kết hôn đột ngột như vậy chắc phải khó khăn lắm. Nếu như con cần gì thì cứ đến gặp ta.”
Bệ hạ không đề cao khuôn phép. Ngược lại ngài còn cho phép tôi được vào cung điện một cách thoải mái.
Tôi cười thật tươi.
“Vâng. Con sẽ tới thăm người thường xuyên.”
Hôm nay chỉ có tôi được mời đến thôi, nhưng một ngày nào đó Blake và Tenstheon sẽ cùng ngồi xuống và trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Khi đó Diana sẽ là người ngồi cạnh Blake chăng?
Đột nhiên, tôi cảm thấy cô đơn lạ thường.
***
“Nóng!”
Blake đút một muỗng cơm vào miệng rồi giật mình. Tôi nhanh chóng đưa cho cậu cốc nước lạnh.
“Người phải thổi nguội trước chứ.”
“Nó ngon lắm.”
“Ta mong rằng người sẽ hài lòng với bữa ăn ngày hôm nay.”
Hoàng đế đã gửi đủ các thể loại tráng miệng tới cung thái tử. Có rất nhiều loại tráng miệng khác nhau, từ những chiếc bánh kem và bánh táo đơn giản đến những loại tráng miệng độc đáo khác.
Đồ tráng miệng được đầu bếp hoàng gia đặc biệt đích thân làm không chỉ có hình dáng đẹp mắt mà vị của nó cũng rất tuyệt tới mức bạn nghĩ hương vị đó chỉ có trong giấc mơ mà thôi.
Để kỉ niệm việc cái vạc đầu tiên được gửi đến, tôi đã nấu cơm. Và cuối cùng là tôi đã nấu Sungnyung*, món đang sôi sùng sục trong nồi.
“Món này ngon nhất!”
“Người nói dối vì là món ta làm đúng không?”
“Đồ ăn Ancia làm là ngon nhất.”
Blake cười rất tươi. Tôi rất mừng vì cậu ấy ăn ngon lành. Với lại, Sungnyung cũng rất ngon mà.
Như dự đoán, tôi thực sự rất nhớ đồ ăn Hàn Quốc. Món tráng miệng rất ngon, nhưng ăn Sungnyung ấm khiến tôi thấy ấm người hơn.
Hở?
Đột nhiên tôi thấy rất kì lạ. Tôi quay đầu ra đằng sau. Nhưng chả thấy ai cả.
Thật kì lạ. Tôi chắc chắn rằng có ai đó đang theo dõi chúng tôi mà.
“Ancia, sao vậy?”
“Không, không có gì.”
Tôi lắc đầu. Chắc chỉ là ảo giác thôi.
***
“Có chuyện gì sao?”
Tenstheon nhìn tôi. Ngài đang làm việc ở thư phòng mặc dù đã là đêm muộn.
“Người nói con có thể đến lúc nào cũng được mà.”
“Hmmm”
“Ta không nghĩ lại nhanh như vậy. Có chuyện gì sao?”
Mới trôi qua vài tiếng kể từ khi giờ uống trà kết thúc, vì vậy nên ngài rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, hôm nay là ngày đầu tiên tôi dùng cái vạc cho nên…
“Cái vạc, một dụng cụ nấu ăn của phương Đông đã được gửi đến ngày hôm nay. Con đã làm món này. Người ăn thử đi.”
Tôi múc nước dùng ra từ trong bình ra chén rồi đưa cho hoàng đế.
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào món ăn lạ mắt một hồi, rồi cẩn thận mở miệng.
“Vị của nó lạ quá.”
“Người không thích sao?”
“Không. Cũng được. Con giỏi đấy.”
Ngài húp thêm một ngụm.
“Nó sẽ ngon hơn nếu còn nóng, nhưng nó đã nguội đi một chút trên đường tới cung điện. Nếu bệ hạ tới cung Amoria, con sẽ nấu cho người món ngon hơn nhiều…”
“Cung điện Amoria” là tên chính thức của cung điện phía Nam, nơi mà thái tử đang ở.
Amoria có nghĩa là tình yêu trong tiếng quốc ngữ. Không biết cái tên “Amoria” có ảnh hưởng quyết định chọn cung điện cho Blake của hoàng đế không nhỉ?
Nhưng sau khi nghe tôi nói, hoàng đế đứng hình. Thôi, tôi nên dừng lại ở đây vậy.
Tôi vẫn còn nhiều thời gian mà, cứ chậm rãi thôi là được rồi.
“Con sẽ đến thường xuyên nếu người không phiền.”
“Ừ, đến nhiều vào.”
Một nụ cười ấm áp hiện ra trên môi Tenstheon.
***
Khi cậu chạy trốn khỏi loạt mũi tên hướng về mình, Eunhan tưởng rằng cậu sẽ bỏ mạng tại đây rồi.
Vậy nhưng, cậu thật may mắn khi gặp được một người chủ nhân tuyệt vời. Dù cho cậu chỉ là cái bóng của ngài và không thể làm lộ ra sự tồn tại của mình, cậu vẫn không hề kêu ca. Vì cậu đã tự chọn lấy con đường này.
Cậu không được phép để thế giới ngoài kia biết về mình. Nếu như cậu làm gì sai, cậu có thể làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới chủ nhân của mình, người đã cứu cậu.
Eunha trung thành thực hiện mệnh lệnh của hoàng đế. Chính Tenstheon cũng rất quan tâm tới Eunhan nên cũng không giao cho cậu công việc khó khăn và nguy hiểm.
Khi hoàng đế phải rời đi đến Thung lũng hỗn loạn, cậu có hơi thất vọng vì ngài phải đi, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài nghe theo mệnh lệnh của ngài, vì cậu biết chủ nhân của mình yêu quý con trai tới mức nào.
Cậu ở lại cung Thái tử và canh chừng Blake mỗi ngày. Những đó cũng là khởi đầu của nỗi đau của cậu.
Eunhan bắt đầu bị tra tấn ngày qua ngày.
“Món ăn hôm nay là canh đậu tương!”
“Ta đã làm món trứng cuộn nấm này đó!”
“Ta đã làm món soup củ cải hôm nay. Ăn cẩn thận kẻo nóng nhé.”
Ancia làm đồ ăn phương Đông mỗi ngày. Mặc dù chúng có hơi khác với ẩm thực quê hương cậu một chút, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng được hương vị của chúng như thế nào.
Cậu tưởng rằng cậu đã hoàn toàn quên đi quá khứ rồi. Vậy nhưng, khi những món ăn quê hương cậu bày ra trước mặt, nó lại khiến cậu nhớ lại hương vị quê hương.
‘Trông ngon quá…’
Mỗi khi Ancia nấu ăn, cậu lại phải cố hết sức nuốt nước miếng vào trong.
Cậu chỉ là một cái bóng thôi. Nhưng cậu lại không thể kiềm chế được.
Eunhan đã đi theo hoàng đế và thử mọi loại sơn hào hải vị mà hoàng đế đã ăn. Nhưng điều đó chẳng khiến cậu thấy tốt hơn.
Cậu đã nhiều lần nhận nhiệm vụ thăm dò các bữa tiệc của giới quý tộc, nhưng cậu chưa một lần đoái hoài đến đồ ăn.
Nhưng tại sao một món ăn đơn giản của thái tử phi lại làm cậu thèm thuồng thế kia?
Cậu biết rằng cô ấy nói sẽ làm một cái vạc, nhưng cậu không nghĩ cô ấy có thể tái hiện lại được hình dáng của nó một cách hoàn hảo như vậy. Lợi dụng lúc mọi người vắng mặt, Eunhan cẩn thận sờ lên chiếc vạc màu đen.
Cậu đột nhiên nhớ về người mẹ quá cố của mình. Bà cũng từng nấu những món ăn đó cho cậu.
Mọi người chê cười cậu, nói rằng phi tần của hoàng đế lại tự đi nấu ăn, rằng bà ấy chỉ làm ra những món bẩn thỉu, nhưng bà ấy không hề quan tâm mà vẫn sắn tay áo lên nấu ăn cho con trai mình.
Eunhan chìm đắm trong kí ức của quá khứ.
Quay trở lại cung thái tử, Ancia đã nấu cơm bằng cái vạc. Khi cậu nhìn thấy những hạt cơm trắng dẻo, bụng cậu lại rên lên cồn cào.
Chưa hết. Sau khi ăn xong, Ancia chan nước vào với phần gạo đã cháy nâu và bắt đầu nấu Sungnyung.
Từ trước đến nay, cậu luôn bình tĩnh trước những món ăn ngon với đủ sơn hào hải vị. Tuy nhiên, lần này Eunhan hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
Cậu lớn lên rất nhanh, nhưng cuối cùng cậu vẫn chỉ là cậu nhóc 14 tuổi thôi. Và thế là cậu quên bẵng đi mục đích của mình và lởn vởn quan chiếc vạc.
‘Chỉ một húp thôi.’
Nhưng kế hoạch của cậu đã thất bại.
_________________________________________________________________________
*Sungnyung: là một thức uống truyền thống của Hàn Quốc được làm từ gạo cháy.