Truyện Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ : chương 214: tư hàn tấn cấp hóa thần
Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
-
Vụ Thỉ Dực
Chương 214: Tư Hàn tấn cấp Hóa Thần
Tư Lăng từ chỗ Tiểu Yêu Liên biết được, bởi vì tên ngốc Vạn Lương nói cấm thuật Huyết Dung không thể cứu hắn, mắt thấy hắn sắp ho ra máu đến chết, khi thể xác bị sợi mây đen dơ bẩn kia hoàn toàn ăn mòn, hắn liền sẽ biến thành quái vật như đám mây đen gặp lúc trước ở núi Sưu Hồn. Cho nên vì cứu hắn, Tư Hàn quyết định không đi theo hướng bình thường, tự tay chế tạo một cái hồ băng, đem hắn phong ấn trong hồ, lợi dụng hàn tinh khí trong dị băng trấn áp sợi mây đen. Cái phong ấn này liền là 10 năm, Tư Lăng suốt 10 năm mới khôi phục thần trí.
Mười năm này, Tư Hàn vì thanh trừ sợi mây đen trong cơ thể hắn, cách mười ngày lại phải dùng băng linh lực duy trì năng lượng cho hồ băng, mỗi lần đều phải đem băng linh lực trong cơ thể hắn rút ra. Nhưng cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, mỗi lần rút băng linh lực ra, lại đả tọa khôi phục linh lực, thì khiến cho lượng linh lực chậm rãi gia tăng, hơn nữa băng linh lực càng thêm tinh thuần. Mà linh lực chậm rãi tích lũy, dần dần vượt qua một cái lượng, thế nhưng làm cho hắn trong lúc vô ý thức đã phá vỡ phong ấn áp chế của Thanh Ngọc thần quân trong cơ thể hắn, phá tan thành luỹ của Nguyên Anh hậu kỳ, không kịp phòng mà tấn cấp Hóa Thần.
Quá trình kia gọi là rất chi nước chảy thành sông!
Tư Lăng: = 口 =! Quá đả kích người có được hay không?
Để phàm nhân chúng ta sống như thế nào đây?
Cho nên, Tiểu Lăng Tử sau khi tỉnh lại, không chỉ phải đối mặt với một huynh trưởng đã trở thành tu sĩ Hóa Thần, còn muốn đối mặt với một sự thật tàn khốc, hắn cùng đại ca không phải huynh đệ ruột. Cuối cùng thật vất vả dùng A Q pháp để an ủi mình, dù không phải huynh đệ, nhưng bọn họ cũng như thủ túc, thì huynh trưởng lại nói cho hắn biết, huynh ấy sở dĩ lao tâm lao lực cứu hắn như thế, chỉ bởi vì một cái hứa hẹn.
Tư Lăng trầm mặc, loại tâm tình phức tạp này làm sao bây giờ? Hắn có nên khoe khoang vì được lợi, hay nên giả vờ giả vịt một chút?
Ý tưởng này căn bản không có não, Tư Lăng rất nhanh lại bị chuyển dời lực chú ý, kinh dị nhìn nam tử vẫn mày lạnh mắt lạnh trước mặt, hỏi: "Đại ca huynh khôi phục trí nhớ?"
Đúng rồi, nếu huynh ấy không có ký ức, làm sao biết mình từng hứa hẹn cái gì? Tư đại ca không có ký ức thì cả người của sư môn cũng xa lạ, sở dĩ đối tốt với hắn như vậy, vẫn là bởi vì viên Linh hồn châu kia ảnh hưởng đó.
"Không có!" Tư Hàn giữ vững mỹ đức thành thực như trước, ngắn gọn trả lời.
"Vậy..."
Tư Hàn thấy hắn tò mò, tựa như thường ngày giải thích nghi hoặc cho hắn, "Sau khi tấn cấp Hóa Thần, phát hiện trong thức hải bị phong tồn rất nhiều mảnh vỡ ký ức, ta dò xét một ít, phát hiện một số việc."
"..."
Tư Lăng lại lần nữa 囧, được Tư Hàn giải thích như vậy hắn cũng hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối. Sau khi "Nước chảy thành sông" tấn cấp Hóa Thần, những ký ức từng bị lấy đi làm Đại giới đã lấy một loại hình thức khác tồn tại, bị phong tồn sâu trong trí óc của hắn, nhưng cũng không coi là bản thân nhớ lại. Loại tồn tại này giống như đi nhìn ký ức của người khác vậy, không hề có cảm giác chân thật.
Cho nên, những mảnh vỡ ký ức kia giống như là một máy chiếu phim bình thường, khiến chủ nhân đứng ở góc độ người xem mà nhìn, mà chủ nhân ký ức lại không thể sinh ra đồng cảm, càng không thể cảm nhận được những hỉ nộ ái ố trong trí nhớ. Đơn giản mà nói, thất tình lục dục vẫn không tìm về được, người vẫn như là người băng không có chút nhân khí.
Tư Lăng cảm thấy bản thân đã cao hứng hụt một trận, nói: "Đệ còn tưởng rằng đã tìm lại được ký ức, sẽ có ích cho tu vi của đại ca..." Nói chưa xong, Tư Lăng lập tức ngậm miệng, yên lặng hối lỗi rằng mình nhanh mồm nhanh miệng. Nếu đại ca đã nói rõ ra như vậy, hắn lại lấy một điệu bộ tự cho là đệ đệ của người ta, cảm giác hình như là đã chiếm lợi của huynh ấy vậy.
Tiểu Yêu Liên ở một bên răng rắc răng rắc gặm linh quả, nhìn đến biểu hiện của Tư Lăng, quả thực hận rèn sắt không thành thép, thật muốn ném linh quả trong ngực sang đó, để cho hắn tỉnh não một cái. Rõ ràng bình thường tuy rằng có chút ngốc, nhưng dù sao cũng còn trí khôn, sao hiện tại lại ngốc thành như vậy chứ?
Tiểu Yêu Liên có lý do khi cho rằng Tư Lăng ngốc, rõ ràng cả nó cũng nhìn ra được câu nói kia của Tư đại ca là xuất phát từ chân tâm, cũng không phải là bởi vì một lời hứa hẹn mà bảo vệ hắn như thế.
"Vậy... Người mà Đại ca đáp ứng kia là ai?"
Tư Hàn nhìn hắn, thành thực đáp: "Mẹ." Thấy hắn cúi đầu không nói, đột nhiên hỏi: "Đệ muốn biết sao?"
"Hả?"
Tư Lăng có chút không hiểu nhìn hắn, biểu tình trên mặt càng thêm ngốc không chịu được.
Tư Hàn đột nhiên đưa tay sờ sờ đầu của hắn, cảm giác hắn theo bản năng cọ cọ thì không khỏi cười một cái -- Tư Lăng lại kinh sợ.
"Cho đệ nhìn ký ức của ta."
Tư Lăng còn chưa hồi thần từ việc Tư đại ca đột nhiên mỉm cười, lại nghe nói như thế, triệt để ngốc.
Tư Hàn lại không để cho hắn kịp khôi phục trạng thái, đưa tay ra điểm một chút tại mi tâm của hắn. Tư Lăng chỉ cảm thấy ý thức đột nhiên mơ hồ, sau đó phục hồi lại thì cảnh tượng đã biến thành một mảnh tuyết trắng mênh mông bát ngát, rất nhanh liền phản ứng được -- đây là thức hải của Tư Hàn. Tư Lăng ngây ngốc trôi lơ lửng trên không trung, phát hiện mình bây giờ hình thể chỉ là một thần thức.
Nhìn mảnh trời đất băng tuyết này, Tư Lăng không thể không thừa nhận thức hải Tư Hàn hết sức mĩ lệ, đẹp được sạch sẽ thấu triệt, giống như con người hắn, thế gian không có bất kỳ thứ dơ bẩn nào có thể đoạt đi sự sạch sẽ ngông nghênh của hắn.
Lúc này, Tư Lăng cảm giác thần thức mình bị một lực hấp dẫn dắt về phía trước, cảnh tuyết không ngừng lui về sau, rốt cuộc đi tới đích đến.
Một nam tử áo trắng như tuyết đứng giữa trời tuyết, mà đằng trước nam tử lơ lững vô số mảnh vỡ, những mảnh vỡ kia mang hình dạng thiên biến vạn hóa, mỗi một mảnh vỡ sắc màu đều bất đồng, đỏ, trắng, vàng, xanh, lam, tím, đen... Đây là mảnh vỡ ký ức, hình như mỗi một màu sắc đại biểu cho một loại tâm tình.
"Đại ca!"
Tư Lăng lớn tiếng kêu lên.
Nam tử mặc Bạch y quay đầu, mái tóc trắng đen giao nhau tản ra khí tức thần bí, một loại xa hoa nhưng nội liễm. Hắn quay đầu nhìn Tư Lăng một cái, sau đó đưa tay vẫy một cái, một mảnh vỡ hướng về phía Tư Lăng. Tư Lăng né tránh không kịp, bị mảnh vỡ kia đánh trúng, cả người ngu si tại chỗ.
Lúc này, trong mắt Tư Lăng lại đổi cảnh tượng.
Tư Lăng đứng giữa phòng ngủ tao nhã ôn hương, ngẩng đầu liền nhìn thấy cây hoa lê tươi tốt bên ngoài cánh cửa sổ mở rộng, gió mát thổi lên, xuyên qua cành lá, hoa Lê như mưa rơi, cả thế giới đẹp như ảo mộng.
Vài cánh hoa Lê rơi khỏi cành, theo gió bay vào trong phòng, thong thả đong đưa rơi trên mặt đất.
Cái chỗ này nhìn quen quen, quen đến nổi làm cho hắn cho rằng đã trở về Tư gia ở Thành chiêu An.
"Hàn nhi, mau đến xem đệ đệ!"
Một giọng nữ yếu ớt đột nhiên vang lên, Tư Lăng hoảng sợ, lúc này mới chú ý đến trong phòng còn có người. Phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy một thiếu phụ bới tóc Phi tiên kế, trang phục trắng thuần xinh đẹp ngồi trước xe nôi. Gương mặt tái nhợt mang một mảnh ôn nhu từ ái, trong lòng nàng ôm một bé trai khoảng 2 tuổi, cùng bé trai đưa đầu nhìn đứa nhỏ ngủ say trong xe nôi.
Tư Lăng sửng sốt một chút, sau đó giật mình mở to hai mắt nhìn.
Bé trai mềm mềm non nớt, mặt bánh bao đang tò mò nhìn bé con trong xe nôi rõ ràng giống mặt của đại ca!! Mà thiếu phụ xinh đẹp ôm bé trai kia chính là mẹ ruột của đại ca - Liễu Hàn Nhi, đứa nhỏ sơ sinh trong nôi chính là "Tư Lăng".
"Hàn nhi, con phải nhớ kỹ lời của mẹ!" Liễu Hàn Nhi đột nhiên nghiêm túc nói với đứa nhỏ trong ngực, để hắn đứng trước mặt mình, ấn bả vai nhỏ bé của hắn, vẻ mặt thận trọng, "Mẹ biết thời gian của bản thân không còn nhiều lắm, rất nhanh liền phải đi tìm cha con, cho nên chuyện mẹ nói con phải nhớ kỹ!"
Bé trai 2 tuổi thấy vẻ mặt mẫu thân nghiêm túc, cũng cố gắng nghiêm chỉnh, gật đầu tỏ vẻ mình sẽ nhớ.
"Hàn nhi, đây là đệ đệ của con, mặc kệ về sau xảy ra chuyện gì, con nhất định phải che chở nó! Dù cho... nó không thuộc về Tư gia, không thuộc về Nhân giới, con cũng phải che chở nó! Đáp ứng mẹ đi, con sẽ chiếu cố nó lớn lên!"
"Dạ, mẹ, con biết." Giọng nói non nớt mềm mại của trẻ con.
Tư Lăng bị thanh âm này siết tim rồi.
"Hàn nhi, tu luyện là con đường nghịch thiên, con vừa đã lựa chọn
Danh Sách Chương: